Mộc Vãn Tình bình thường sẽ không hỏi nhiều, nhưng bọn họ đều đến nói cho nàng một tiếng, nàng cũng kêu người đi thăm dò thử về lai lịch của đối phương.
Nếu như không có vấn đề gì liền chúc mừng, có vấn đề liền báo cho đối phương, về phần có tổ chức hôn sự nữa hay không, nàng mặc kệ.
Tằng đại nhân cùng các huynh đệ của hắn cũng đều có mặt, đương nhiên cũng nhận được lời mời cùng nhau trải qua đêm giao thừa.
Đám người Tằng đại nhân đều chuyển quân chức, việc làm ăn cũng không tệ lắm, trong cửa hàng bán rất đắt, kiếm lời được không ít tiền, tháng ngày trôi qua rất dễ chịu.
Gia quyến bọn họ lúc vừa mới đến còn ghét bỏ đủ kiểu, mắng chửi đầu óc nam nhân nhà mình hỏng rồi, cư nhiên chạy tới loại địa phương đến chó cũng không thèm ị này để chịu tội.
Nhưng hiện tại, chỉ muốn nói một câu, không hổ là gia chủ một nhà, ánh mắt lâu dài.
Bọn họ ở kinh thành không kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không thư thái được như vậy.
Đã đến giờ, Mộc Vãn Tình mang theo tộc nhân đi tế bái tổ tông, phát đồ tết cho tất cả mọi người, phát hồng bao cho đám hài tử, âm thanh hoan hô vui mừng không ngừng được vang lên.
Khai tiệc với mười mấy bàn, đại gia cùng ăn bữa cơm tất niên đầy mỹ vị, vô cùng náo nhiệt.
Cũng lúc này, tại kinh thành, hoàng cung.
Tông thất cùng quan viên tứ phẩm trở lên mang theo gia quyến tiến cung dự yến tiệc, hướng Hoàng đế chúc mừng năm mới.
Đây là việc trọng đại mỗi năm một lần, tất cả mọi người đều rất coi trọng, trước khi tiến cung đều trang điểm tỉ mỉ, mặc đại lễ phục tương ứng với phẩm cấp, trang dung được điểm long trọng nhất.
Mà thế tử Tấn Vương ăn mặc rất khiêm tốn, còn để cho thê tử nhà mình cũng ăn mặc mộc mạc một chút, trên mặt không bôi quá nhiều phấn.
Thế tử phi cảm thấy kỳ quái nhìn chằm chằm vào hắn, "Loại trường hợp thế này ai cũng đều ăn mặc long trọng đến triệu kiến, tại sao phải mộc mạc? Ăn mặc mộc mạc đến triều kiến là bất kính với đế hậu."
Lại nói, loại thời điểm vui mừng như thế này đương nhiên phải ăn mặc tráng lệ một chút, hỉ khí dương dương.
Ngươi mộc mạc làm cái gì chứ? Có bệnh sao.
Ánh mắt thế tử Tấn Vương rất cổ quái, “Như vậy là được rồi, làm việc khiêm tốn một chút, đừng quá gây chú ý."
Hắn có lý do riêng, ăn mặc mộc mạc là vì không muốn lọt vào tầm mắt đế hậu, Thái tử vừa chết, đế hậu đang trong lúc cực kỳ bi thương, sẽ đại khai sát giới.
Hắn cũng không muốn đụng vào họng súng.
Chỉ là, mọi chuyện còn chưa có xảy ra, đi theo số đông mới là cách làm chính xác nhất.
"Ta biết." Thế tử phi nhìn chằm chằm vào nam nhân nhà mình, cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, quan tâm mà hỏi, "Thế tử, mấy ngày nay ngươi bị làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Mặc dù biểu hiện của hắn không khác gì so với lúc bình thường, nhưng bọn họ là phu thê, nàng hiểu hắn rất rõ, mấy ngày nay hắn có chút nóng vội, có chút phấn khởi, ban đêm cũng ngủ không ngon.
"Không có việc gì." Ánh mắt thế tử Tấn Vương loé lên, hôm nay chính là ngày Thái tử mất mạng, kiếp nạn lớn nhất của một số người sẽ tới.
Đương nhiên, cơ hội của hắn cũng tới, hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.
Hắn lại đổi một bộ xiêm y khác long trọng hơn, đứng trước tấm gương soi qua, xác định không có phạm sai lầm gì mới đi ra ngoài, "Đi thôi, ta có chút không thể chờ đợi."
Hắn rất chờ mong đến lúc tận mắt nhìn thấy Thái Tử ốm yếu phát độc tử vong, dù sao, hào quang của người kia quá loá mắt, ép cho tất cả mọi người không thể thở nổi.
Thế tử phi khẽ nhíu mày, trong lòng giật giật, có loại cảm giác bất an không thể hiểu được.
Bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, tân khách đều mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự, y hương tấn ảnh*, phi thường náo nhiệt.
(*): miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
(*): miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
Ngồi bên cạnh thế tử Tấn Vương là mấy vị thế tử khác, bọn hắn đều là người thay thế phụ vương ở xa không đến được tiến cung chúc mừng năm mới Hoàng thượng.