Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56. Chương 56

Chương 56. Chương 56 Chương 56. Chương 56

Người trong phòng nghe được động tĩnh liền chạy ra, Mộc nhị gia nhìn thấy đứa con trai lớn bị đè trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, không cần suy nghĩ liền nhào tới bảo vệ con mình. "Buông con trai ta ra."

Bình thường hắn nhát gan sợ chuyện, nhưng nhi nữ là nghịch lân của hắn.

Mộc Tử Ngang cũng không nghĩ nhiều liền đuổi tới, đá một cước vào trên người quan sai.

Những quan sai khác không nhìn được, nhao nhao gia nhập cuộc chiến, hai bên đánh nhau, một trận hỗn loạn dẫn tới vô số người vây xem, đám người vây quanh phía xa, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không có đi ra ngăn cản.

Mộc nhị phu nhân gấp tới phát điên, đang yên đang lành sao lại có thể đánh nhau?

Nàng kêu to đừng đánh, nhưng không ai nghe thấy nàng, nàng vội vàng muốn vọt vào cuộc chiến ý đồ ngăn cản thì lại bị một tay của Mộc Vãn Tình giữ lại, nàng tiện tay cầm lấy một cái bình gốm.

Đừng gây thêm phiền phức, không cần gấp.

Tằng đại nhân chạy tới, cảm thấy kinh ngạc khi thấy một màn này, "Tất cả đều dừng tay lại."

Hai bên đánh tới hứng khởi, người nào đến khuyên cũng không nghe.

Tằng đại nhân nhướng mày, đưa tay sờ về phía hông, rút trường đao ra muốn vung ra ngoài.

"Choang choang."

Mộc Vãn Tình giành trước một bước, đập bình gốm xuống, nện ở dưới chân người đánh nhau.

Tiếng vỡ lớn khiến mọi người hoảng sợ, không tự chủ được tách ra, cước bộ lui về phía sau vài bước.

Tằng đại nhân nhìn đám người chật vật, lạnh lùng hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Quan sai mất bạc tức giận chỉ vào phụ tử Mộc gia, "Đại lão, là bọn họ trộm tiền của ta, cả nhà bọn họ đều là tặc."

Mặt Mộc Tử Thành sưng lên, vừa tức vừa gấp lại vừa tủi thân, "Ngươi nói bậy, sao ta có thể trộm tiền của ngươi chứ?"

"Đánh rắm." Quan sai mất bạc càng tức giận hơn so với hắn, nổi giận đùng đùng, "Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn ngụy biện, thế mà lại dám trộm đồ của ta, thật sự là chán sống, đầu, vẫn nên chiếu theo quy củ đi, ăn trộm thì đánh năm mươi đại bản, phế bỏ một tay."

Người vây xem ngược lại hít một hơi khí lạnh, nghiêm trọng tới vậy?

Mộc nhị phu nhân vừa nghe liền biến sắc, "Không không không, trưởng tử của ta không có khả năng là trộm cắp, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó."

Quan sai mất bạc nhặt hà bao rơi trên mặt đất, phẫn nộ chất vấn, "Đây là hà bao của ta. Như thế nào lại ở trong tay hắn? Hôm nay cũng chỉ có cha con các ngươi tiếp cận ta, không phải các ngươi, còn có thể là ai?"

Đúng vậy, người có thể tới gần hắn chỉ có đồng bạn, còn có, chính là tạp chủng người Mộc gia.

"Lão đại, lần này nhất định phải nghiêm trị, phải cho tất cả phạm nhân đều biết kết cục đắc tội quan sai."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời thay đổi, vẻ mặt phạm nhân đều có vẻ sợ hãi.

Lý phó đội nhíu mày, "Mộc Tử Thành, ngươi nói không phải do ngươi trộm, ngươi có chứng cứ gì chứng minh?"

Mộc Tử Thành há miệng, chuyện này làm sao chứng minh?

Quan sai mất bạc càng nghĩ càng tức giận, "Ngoại trừ hắn thì còn ai? Ta biết không nên mềm lòng với những tên lưu phạm này, không nên bỏ gông xiềng. Hôm nay dám trộm hà bao của ta, về sau liền dám bỏ thuốc trong cơm."

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Ngươi đang nói cho ta à?"

Là Mộc Vãn Tình, một đôi mắt đen nhánh lạnh lùng đáng sợ.

Quan sai không hiểu sao lại chột dạ, vừa mới ăn đồ ăn của nàng liền trở mặt, tựa hồ có chút cầm chén mắng mẹ. Nhưng đảo mắt nghĩ lại, có gì mà phải chột dạ, "Cả nhà các ngươi đều không phải thứ tốt đẹp gì, rấn chuột một ổ. Lão đại, đừng có nhìn nàng ta vẻ mặt vô tội mà lại mềm lòng."

Tay nghề tốt lại có lợi gì, mệnh nhỏ quan trọng hơn.

Hắn vừa nói như vậy, trong lòng các quan sai không dễ chịu, vốn tưởng rằng phát hiện ra một bảo tàng, ai ngờ, ai…

Vạn nhất ôm hận trong lòng, hạ dược trong cơm…

Một quan sai phụ họa, "Lão đại, ta cảm thấy lời nói của Vương ca cũng không sai, việc này không thể cứ như vậy mà bỏ qua, sau này còn ai có thể phục chúng ta."

Tằng đại nhân nhàn nhạt nhìn chằm chằm Mộc Tử Thành, "Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi có gì để chứng minh mình không trộm hà bao?"

"Ta…" Mộc Tử Thành sắp khóc tới nơi, loại chuyện này làm sao mà chứng minh? Hắn rất ít khi ra ngoài, gần như chưa từng thấy qua thế giới, bỗng nhiên gặp phải chuyện như vậy liền xong đời.

Tằng đại nhân nhìn ra được, hắn rất thành thật, bạc chưa chắc là do hắn trộm.

Nhưng thế giới này không phải chỉ có trắng và đen.

Đối với hắn mà nói, lòng trung thành của thuộc hạ mới là quan trọng nhất.

Bình Luận (0)
Comment