Thế tử Ngụy Vương vội vã chạy đến dò hỏi: "Ngươi nói cái gì với Thái tử vậy? Thái tử hình như có chút không cao hứng."
Cảm xúc của thế tử Tấn Vương bị làm cho hỏng bét, mẹ kiếp, vừa rồi hắn không nên chạy tới chạm chén với hắn ta, chuyện này gây phiền phức lớn rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn này, một khi Thái tử độc phát thân vong, hắn khiến Thái tử không cao hứng...... cũng sẽ gặp xui xẻo theo.
Hoàng thượng cũng sẽ không giảng đạo lý cùng với hắn.
Hắn ảo não vuốt vuốt mi tâm, một người sắp chết còn muốn làm ầm ĩ cái gì vậy, thật là phiền phức.
Không được, hắn cần phải nghĩ biện pháp để thoát thân.
Hắn cố ý cất giọng nói, "Còn không phải do Đỗ Thiếu Huyên sao? Hắn cùng ta không hợp nhau, ngươi cũng không phải không biết, từ trước đến nay Thái tử đều thiên vị hắn."
Thế tử Ngụy Vương tin là thật, đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đây đúng là tai ương mà, huynh đệ, ngươi phải bảo trọng."
Thế tử Tấn Vương bỗng nhiên nảy ra một ý kiến hay, "Ta đi thay quần áo, đi cùng chứ."
Không thể ở lại lâu hơn nữa, đến lúc đó thừa dịp hỗn loạn liền xuất cung.
Đến lúc đó, Hoàng thượng đau lòng vì mất đi nhi tử mình yêu thương nhất sẽ không đoái hoài tới hắn, một khi hắn rời khỏi kinh thành, chính là biển rộng mặc cá nhảy, bầu trời mặc chim bay.
"Ta không đi, ngươi......" Thế tử Ngụy Vương vừa muốn nói gì đó thì cách đó không xa đã truyền đến một tiếng vang thật lớn.
"Thái tử, a a a."
Mọi người hoảng sợ nhìn thấy Thái tử phun ra một ngụm máu đen, thân thể chầm chậm đổ xuống.
Thị vệ chạy nhanh qua đỡ lấy hắn, Hoàng hậu lảo đảo nhào tới phía trước, nước mắt chảy giàn giụa, hai tay đều đang phát run, "Hoàng nhi, ngươi làm sao vậy?"
Thái tử cùng với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đưa tay phải ra, bất lực chỉ đến một hướng, "Hắn......"
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chính là thế tử Tấn Vương cùng thế tử Ngụy Vương, hai người đều ngây ra như phỗng.
Thế tử Ngụy Vương bị dọa sợ, cả người lui về sau mấy bước, "Không phải ta, không phải ta, ta chưa từng tới gần Thái tử, là thế tử Tấn Vương, đúng vậy, chính là do hắn hạ độc!"
"Thế tử Tấn Vương......" Thái tử mặt như giấy kim, lại phun ra một ngụm máu đen.
Thế tử Tấn Vương như bị sét đánh trúng, cả người như nứt ra, không phải hắn! Vừa rồi rõ ràng có rất nhiều người tiến lên trước, vì cái gì nhận định việc này là do hắn làm chứ?
Không đúng, độc mãn tính này đã sớm trúng phải!
Hắn đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.
Bây giờ phải làm sao đây?
Thái tử phun máu đen, toàn bộ người của Thái y viện đều bị gọi tới Thừa Càn cung.
Hoàng thượng trước tiên giam giữ thế tử Tấn vương lại, cưỡng chế Ô Y VVệ nghiêm tra việc này, đồng thời, phong bế cửa cung, tất cả mọi người không được ra vào.
Mọi người sợ hãi như chim cút, ngơ ngác ngồi ở vị trí của mình không dám lộn xộn.
Qua một hồi lâu, mới có người xì xào bàn tán, "Rốt cuộc là tình huống gì? Sao lại phun máu đen?”
"Thế tử Tấn Vương cư nhiên tự mình hạ độc, vẫn là ở trường hợp này, hắn điên rồi sao?"
"Hắn rốt cuộc là nghĩ gì vậy? Vì sao lại hạ độc Thái tử?"
"Nhất định là vì bị Thái tử nói nặng, mới quyết tâm hạ độc."
"Người này cũng quá độc ác đi, một lời không hợp liền xuống tay, ai, ngẫm lại thật đáng sợ, về sau cũng không dám thân cận với hắn, ai có thể nghĩ đến nam nhân bình thường tao nhã cư nhiên đáng sợ như vậy."
Trong ấn tượng của mọi người, thế tử Tấn Vương là một người không tồitồi, không kiêu không ngạo, nói chuyện làm việc đều làm cho người ta như mộc xuân phong, có thể nói là thanh lưu trong quyền quý.
Ai ngờ, lần này lật xe.
"Tri nhân tri diện bất tri tâm."
"Không độc không phải trượng phu."
Các hoàng tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hưng phấn khó hiểu, nhưng phải kiềm lại.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu Thái tử không cứu được, bọn họ có thể thượng vị.
Thái tử quá mức ưu tú, khiến những hoàng tử như bọn họ đều bị ép không thở nổi, ngẫm lại liền hả giận.
Rõ ràng đều là long tử phượng tôn, dựa vào cái gì hắn có thể làm Thái tử? Có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế?