Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 559 - Chương 559.

Chương 559. - Chương 559. -

Nhóm văn võ bá quan thấy vậy cũng nhao nhao giúp đỡ cầu tình, Hoàng thượng cũng thuận thế gật đầu, "Thế tử Tấn Vương hiếu thuận, trẫm đồng ý, ngươi có thể chọn ngày rời kinh."

Thế tử Tấn Vương vui mừng nhướng mày, "Tạ Hoàng thượng ân điển."

Từng món ngự thiện như nước chảy được đưa lên, tinh mỹ tuyệt luân, nhưng đã nhiễm lạnh, mỡ trắng đóng ở phía trên, khiến cho người ta không có khẩu vị ăn uống.

Mọi người cũng đã quen với việc này, không thể ăn được gì thì mời rượu nhau rồi nói chuyện phiếm.

Làm tam cự đầu, đương nhiên sẽ có vô số người đến kính rượu, nhưng đế hậu chỉ nhấp môi một chút, Thái tử thì không thể uống rượu.

Thân thể của hắn từ trước đến nay đều rất yếu ớt, thái y không cho phép hắn uống rượu.

Nhưng mà, dù có là vậy, thần tử cùng nhóm tông thất thỉnh thoảng sẽ tiến tới.

Thế tử Tấn Vương cũng đi theo số đông, cầm chén rượu đi lên phía trước, "Thái tử, ta mời ngài một chén, chúc ngài khỏe mạnh trường thọ, ta uống rượu, ngài tùy ý."

Đáng tiếc, còn trẻ như vậy, đang ở trong độ tuổi phong nhã hào hoa đẹp nhất đã phải chết, cách xa đại vị chỉ có một bước.

Là người không có phúc khí, cho nên, dù có là Thái tử cao quý thì sao chứ, cũng không có được mệnh kia!

Thái tử thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, giơ tay lên lấy một chén trà bên cạnh cùng hắn chạm chén rượu, uống một ngụm.

Có tâm hay không, hắn liếc mắt là có thể thấy được.

Bình thường hắn sẽ chỉ cười trừ, nhưng đêm nay, thân thể của hắn có chút khó chịu, nhịn không được thốt ra một câu, "Ngươi là đang thương hại ta sao? Còn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để thương hại?"

Thế tử Tấn Vương biến sắc, theo bản năng khẽ cúi đầu xuống, không cho đối phương thấy rõ được nét mặt của hắn.

"Cái gì? Thái tử cớ gì nói ra những lời như vậy chứ? Ngài chính là Thái tử cao cao tại thượng, người trong thiên hạ đều kính yêu ngài, ta cũng là một trong số đó."

Thanh âm của hắn nghe không ra nửa điểm dị dạng, "Ngài vừa ra đời liền có được mọi thứ, giàu có tứ hải, cần thương hại hay sao? Thái tử, tối nay ngài làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao? Không biết ta có vinh hạnh để nghe được vài lời hay không?"

Thái tử vuốt vuốt chén trà, sắc mặt lãnh đạm nói: "Có biết vì sao mà ta không thích ngươi không?"

"Hả?" Thế tử Tấn Vương có chút luống cuống, Thái tử đến cùng là muốn làm gì? Khác thường như vậy quá dọa người, trước khi chết muốn tìm một cái đệm kê lưng sao?

Thái tử đặt chén trà đặt xuống bàn bên cạnh, phát ra một thanh âm thanh thúy.

"Quá giả tạo, luôn giả vờ giả vịt, ngoài miệng một bộ sau lưng bộ, những người kia thế mà lại nghĩ ngươi là quân tử khiêm tốn ôn nhuận, đúng là mắt mù."

Thái tử đặc biệt chán ghét ánh mắt của hắn, một lần thì coi như không có gì, nhưng hai lần ba lần, nhiều lần đều như vậy, hắn không thể không dừng lại dạy bảo một trận.

Thanh âm của hắn có chút lớn, dẫn đến những người xung quanh nhao nhao nhìn qua, sắc mặt đế hậu cũng không dễ nhìn.

Thế tử Tấn Vương bị dọa đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, "Thái tử, không biết ta đã đắc tội ngài ở chỗ nào vậy? Không thì chính là Đỗ Thiếu Huyên lại âm thầm hãm hại ta sao? Ai, hắn cũng không phải hài tử mấy tuổi, sao vẫn ngây thơ như vậy chứ."

Thái tử thản nhiên nói, "Vào thời điểm ngươi chột dạ sẽ không ý thức được nắm vuốt ngón tay nhỏ."

Thế tử Tấn Vương cúi đầu nhìn, mặt đều tái xanh rồi, yên lặng đem tay để về phía sau, hắn cũng không biết đến thói quen này, thế mà Thái tử lại biết!

Hắn một khắc đều không muốn chờ lâu, thi lễ một cái, "Thần cáo lui."

Thái tử mấp máy đôi môi tái nhợt, "Lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô, đừng trách cô không khách khí."

Thế tử Tấn Vương lộ ra dáng vẻ ta bị ủy khuất, nhưng ta không thể nói ra, nhìn qua vô cùng đáng thương, Thái tử thấy vậy liền cảm thấy buồn nôn, phất phất tay để hắn cút xéo nhanh một chút.

Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, thế tử Tấn Vương kiên trì trở lại chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện ra phía sau lưng của mình đã ướt đẫm.

Bình Luận (0)
Comment