Mọi người nghe xong lời này liền cảm thấy có gì đó không đúng, "Ngươi muốn làm gì?"
Thế tử Ngụy Vương cười đùa tí tửng nói, "Nam chưa cưới nữ chưa gả, các ngươi nói thử xem đây là muốn làm gì?"
Đám người: ...... Không biết xấu hổ.
Thế tử Tấn Vương: ......
Nếu như hắn không có nhớ sai thì vị đường đệ này đã từng có thê thất, không lâu trước đó thê tử vừa mới qua đời.
Thế tử Ngụy Vương mới mặc kệ bọn hắn nghĩ như thế nào, hắn muốn thu cả người cả của vào tay mình, như vậy thì làm sao chứ?
"Ngươi từng gặp qua Huyện Chủ Thanh Bình đúng không? Dáng dấp nàng như thế nào? So sánh với Mộc Cẩm Dao, ai càng đẹp mắt hơn?"
"Cái này còn phải nói sao? Trong mắt người tình hoá thành tây thi, thế tử Tấn Vương khẳng định sẽ nói Mộc Cẩm Dao càng đẹp mắt hơn, có phải như vậy không?"
Trong lòng thế tử Tấn Vương cảm thấy rất không thoải mái, về phần nguyên nhân, hắn cũng không biết tại sao lại như thế. "Đúng vậy."
Thế tử Ngụy Vương không thiếu mỹ nhân, thiếu chính là túi tiền, ai lại để ý túi tiền có đẹp hay không chứ, "Bất quá, nếu là Huyện Chủ Thanh Bình có năm phần giống Mộc Cẩm Dao, khẳng định chính là mỹ nhân."
Trong mắt của thế tử Tấn Vương che giấu một tia trào phúng nhàn nhạt, cũng không phải là loại mỹ nhân dịu dàng ngoan ngoãn gì, mà là loại hoa mọc ra gai độc.
Trong trí nhớ của hắn, Mộc Vãn Tình có tướng mạo non nớt, còn chưa có nẩy nở, nhưng, khí chất của nàng mới là thứ hấp dẫn người khác nhất, luôn là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám người .
Sinh cơ bừng bừng, trong sáng đại khí, dám chọc thủng trời, còn là một con buôn khôn khéo dám liều mạng vì tiền.
Các loại khí chất đều xuất hiện tại một người, kỳ quái chính là, cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm, Thái tử giá lâm."
Tam cự đầu tôn quý nhất Đại Tề đế quốc, long trọng ra sân cuối cùng.
Ánh mắt của thế tử Tấn Vương chăm chú nhìn vào Thái tử, sắc mặt của hắn thật tái nhợt, ở dưới ánh đèn lộ ra sự xanh xao không khoẻ mạnh.
Thái tử ngay lập tức phát giác ra, ngẩng đầu nhìn tới, tại sao lại là thế tử Tấn Vương?
Vẫn là ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, tràn đầy cao cao tại thượng cùng với thương hại.
Ha ha, còn ở trên cao nhìn xuống chứ, cũng không nghĩ đến thân phận của mình xem.
Hai người nhìn nhau, sau đó cả hai lại điềm nhiên như không có việc gì dời ánh mắt của mình đi chỗ khác.
Sau khi Hoàng thượng xuất hiện, Thái tử liền kêu các huynh đệ đứng lên, từng người dâng lễ vật mừng xuân lên, nói lời chúc cát tường, triều hạ tân xuân.
Khác biệt nhất đó chính là Ngũ hoàng tử, hắn ngay lập tức bẩm báo tin vui rằng Ngũ hoàng tử phi lại mang thai với phụ hoàng, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, ban thưởng rất nhiều thứ tốt.
Hắn ban thưởng, hoàng hậu tất nhiên cũng muốn đuổi kịp, thưởng cho một đợt, nhóm cung phi cũng bắt chước.
Trong lúc nhất thời, phu thê Ngũ hoàng tử nổi bật nhất toàn triều.
Kế tiếp chính là nhóm tông thất, nhóm vương gia thế tử tiến lên mừng tân xuân, thế tử Tấn Vương lẫn trong đám người, cũng không khiến cho người khác chú ý.
Thế tử Ngụy Vương không biết nghĩ như thế nào, bỗng nhiên tới nói một câu, "Hoàng thượng, thế tử Tấn Vương cũng có tin tức tốt."
Thế tử Tấn Vương có chút nhíu mày, hắn căn bản không muốn lấy chuyện này ra để chiếm được sự nổi bật, cũng không muốn cướp hào quang của Ngũ hoàng tử.
Thỉnh cầu được trở về đất phong của hắn còn chưa nhận được câu trả lời, không dám quá kiêu căng.
Nhưng, việc đã đến nước này, dứt khoát liền thuận nước đẩy thuyền.
"Nương nương, xin ngài thương tiếc, ban thưởng hai vị ma ma trong cung có kinh nghiệm đến chiếu cố thế tử phi sinh đẻ."
Hoàng hậu có chút kinh hỉ, "Thế tử phi cũng mang bầu sao?"
"Bốn tháng rồi, sau khi dựng dục ra sinh mệnh mới liền đặc biệt nhớ đến phụ mẫu, thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép ta trở về đất phong chiếu cố phụ thân đang mắc bệnh nặng." Sắc mắt của thế tử Tấn Vương thành khẩn cực kỳ, "Ta tranh thủ đi sớm về sớm, sẽ gấp rút trở về trước lúc hài tử sinh ra."