Ánh mắt Hoàng thượng nguy hiểm nheo lại, lão bà tử này tâm tư đủ ác độc.
Đây không chỉ là muốn thay đổi bố cục triều đình hiện có, còn muốn khuấy gió đảo mưa, khiến cho các hoàng tử tranh đấu càng mãnh liệt hơn.
Quan trọng nhất là, sau khi tân hoàng lên ngôi, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người đã từng làm Thái tử? Chỉ sợ việc đầu tiên là diệt trừ tai họa ngầm.
Vô số ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, "Ngươi nhìn trúng ai?”
Thái hậu cười quỷ dị, "Ngũ hoàng tử, dù sao đều do ngươi sinh ra, người nào kế thừa ngôi vị hoàng đế đều giống nhau, nhưng ta thích Ngũ hoàng tử hơn, liền chọn hắn.
Hoàng thượng khẽ lắc đầu, người thừa kế quá trọng yếu, chọn sai rồi, chính là thiên đại tai nạn, với nước với dân đều là tai nạn.
Mấy vị hoàng tử dưới gối hắn đều không phải là người được chọn thích hợp. Khuyết điểm rất nhiều, chỉ có Thái tử, ung dung khai sáng, kế thừa lý tưởng chính trị của hắn.
“Phụ nhân như ngươi chỉ lo tư lợi, hoàn toàn không để ý đến tương lai đế quốc.”
Thái hậu nghe xong, ngửa đầu cười ha ha, "Ai gia đã lớn tuổi rồi, còn sống được mấy năm? Chỉ mong mình thống khoái là tốt rồi."
Hoàng thượng vẫn không nóng không lạnh, "Mấy ngày nay lại không có ai lén liên lạc với ngươi, thật sự là kỳ quái."
Hắn giữ bà lại, chỉ vì câu cá lớn.
Trong mắt Thái hậu có ý oán độc, "Nhân thủ của ai gia đều bị ngươi thanh tẩy hầu như không còn, chỉ còn lại có một lão ma ma, ai gia đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại vô tình vô nghĩa như thế..."
Rõ ràng là nàng hạ độc Thái tử, lại giống như khắp thiên hạ đều nợ bà ta.
Một số người là như vậy, ích kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng mình.
Hoàng thượng không kiên nhẫn ngắt lời, "Còn gì nữa?"
Thái hậu bình tĩnh nhìn hắn, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, "Ngươi viết chiếu thư nhận tội, nói ngươi vì đoạt ngôi mà sát phụ diệt thủ túc, có thể không công bố thiên hạ, để cho ai gia giữ, ai gia không tin được ngươi, phải có một phần bùa bảo mệnh.”
“Bùa bảo mệnh gì? Rõ ràng là nhược điểm uy hiếp trẫm lâu dài.” Hoàng thượng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của bà.
Không riêng gì có thể dùng để uy hiếp, chỉ cần vừa công bố với bên ngoài, ngôi vị hoàng đế này của hắn liền ngồi không vững.
Không hổ là quán quân cung đấu, tâm tư thật sự thâm trầm.
"Đúng nha, nhưng ngươi dám không viết sao?" Trong lòng Thái hậu hiểu rất rõ tình cảm của đôi phụ tử Hoàng thượng, Thái tử do một tay Hoàng thượng nuôi lớn, một tay bồi dưỡng ra.
Trong lòng bà tràn đầy hận ý, nhất định phải nhìn hai phụ tử tôn quý nhất này chết rất khó coi.
Nhưng, ngoài dự liệu của bà, hoàng thượng ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, "Ngươi thật sự già rồi, đầu óc cũng hồ đồ, cho nên, ở lại cung chờ chết đi."
Thái hậu chấn động, "Ngươi nói cái gì? Ngươi không cần thuốc giải?”
“Trẫm không tin ngươi, ai biết ngươi đưa giải dược, hay là độc dược?" Hoàng thượng thản nhiên nói, "Trừ phi thử dược ở trên người ngươi, trúng đồng dạng độc, lại uống giải dược."
Sắc mặt Thái hậu kịch biến, "Ngươi... ngươi quá độc ác, ngay cả thân nhi tử cũng có thể thấy chết mà không cứu, vô tình nhất đế vương, tình phụ tử nào có thân tình gì đáng nói."
Hoàng thượng không làm gì, khí thế hùng hổ dọa người, "Trẫm cố ý tới nói cho ngươi biết một tiếng, trẫm muốn diệt phủ Hứa Quốc Công."
Hứa Quốc Công là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, cả người Thái hậu run lên, "Ngươi điên rồi sao? bọn họ dốc toàn bộ sức lực giúp ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, ngươi lại hồi báo như vậy sao? Ngươi không sợ người trong thiên hạ mắng ngươi vô tình vô nghĩa, vong ân bội bạc sao?"
Khóe miệng Hoàng thượng nhếch lên, "Thấy ngươi kích thích như vậy, trong lòng trẫm liền thoải mái.”
Nói xong lời này, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Thái hậu tức giận đuổi theo, "Đứng lại, đứng lại."
Cửa cung một lần nữa mở ra, Hoàng thượng đi tới cửa, cao giọng hạ lệnh, "Từ hôm nay trở đi, tất cả cung ứng giảm một nửa.”
“Vâng.”
Thái hậu tức giận đến méo miệng, đây là muốn bức tử bà a.