Một nội thị vội vàng chạy tới, "Hoàng thượng, thế tử Tấn Vương ở thiên lao hôn mê bất tỉnh.”
"Cái gì?" một tiếng kinh hô mãnh liệt vang lên, Hoàng thượng đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Thái hậu kinh nộ đan xen, hốc mắt đều đỏ.
Ánh mắt Hoàng thượng híp lại, chuyện này không thích hợp!
Theo lý mà nói, ngay cả Thái tử bình thường giống như cháu ruột mà Thái hậu cũng hạ độc thủ được, thế tử Tấn Vương thì tính là gì? Đáng để bà ta khẩn trương như vậy sao?
Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, cất cao giọng nói, "Truyền ý chỉ trẫm, thế tử Tấn Vương phạm vào tội khi quân, tước đoạt vị trí thế tử, giáng chức làm thứ dân, chỉ chờ sau mùa thu sẽ xử tử.”
Đầu óc Thái hậu trống rỗng, không tự chủ được kêu lên: "Không thể.”
Sự ngờ vực trong lòng Hoàng thượng như đã được chứng thực, Thái hậu và thế tử Tấn Vương có quan hệ không muốn người khác biết.
Bọn họ giấu đủ sâu, bên ngoài đều không hay biết.
“Thái hậu, người đang dạy trẫm làm việc như thế nào?”
Thái hậu biết hắn nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng, bất kể như thế nào, bà cũng không thể để thế tử Tấn Vương xảy ra chuyện.
Bà cố gắng nặn ra một nụ cười, "Thế tử Tấn Vương lớn lên dưới mắt ngươi, dưỡng ở dưới gối ngươi, cho dù làm sai chuyện gì thì từ từ dạy, từ trước đến nay hắn coi ngươi là trưởng bối thân cận nhất..."
Hoàn toàn không có khủng hoảng như vừa rồi.
Hoàng thượng cười trào phúng, "Thái tử chẳng phải cũng lớn lên dưới mắt ngươi sao?”
Cho nên, giả bộ trưởng bối từ ái cái gì? Thật ghê tởm.
Còn không bằng tìm một cái cớ đáng tin cậy hơn.
Thái hậu điên cuồng suy nghĩ, thầm nghĩ bảo trụ mạng nhỏ cho thế tử Tấn Vương, "Hoàng thượng, ngươi nếu giết thế tử Tấn Vương, sẽ kích thích tới Tấn Vương, đến lúc đó xảy ra cái gì sự cố..."
Hoàng thượng lạnh lùng cười, "Ngươi nói sự cố là tạo phản sao? Loạn thần tặc tử, người người phải giết, trẫm cũng muốn thu hồi mảnh đất phong kia."
Thái hậu cắn nát đầu lưỡi, mượn đau đớn để cho mình thanh tỉnh vài phần, "Hoàng thượng, ta có thể cho ngươi giải dược, nhưng, ngươi phải thả thế tử Tấn Vương."
Lúc này cũng không đề cập tới ba điều kiện gì nữa, ánh mắt Hoàng thượng thâm trầm như mực, "Trẫm như thế nào lại không biết ngươi lại có sự quan tâm quá mức đối thế tử Tấn Vương a?"
“Ai gia cùng với mẫu thân Tấn Vương là bằng hữu tốt nhất, ai gia từng đáp ứng nàng, sẽ bảo vệ tính mạng của bọn họ.” Thái hậu cái khó ló cái khôn, tìm một lý do tương đối thỏa đáng, "Trước kia mặc kệ là vì không có nguy hiểm đến tính mạng."
"Đây cũng là chuyện mà trẫm không biết, Thái hậu, ngươi rốt cuộc có bí mật gì không thể cho người biết?", thần sắc Hoàng thượng cực kỳ cổ quái, "Trẫm đều hoài nghi thế tử Tấn Vương là cháu ruột của ngươi."
Thái hậu từng sinh con, sinh ra một hoàng tử, nhưng lúc mười lăm tuổi thì bất hạnh qua đời, sau đó mới tìm hắn liên thủ.
Lúc đó, hai người đều rất khó khăn, cuộc sống thăng trầm, thân ở đáy vực sâu.
Trước lúc vị hoàng tử kia qua đời đã đính hôn, nhưng lại không kịp thành thân, vị hôn thê của hắn liền bị đưa đi trong miếu, cả đời thanh đăng cổ phật.
Thái hậu giận tím mặt, lớn tiếng quát: "Nói hươu nói vượn, loại lời này há có thể nói lung tung? Ngươi là vua của một nước, càng nên cẩn trọng ngôn hành cử chỉ."
Hoàng thượng cảm thấy nên điều tra lại chuyện năm đó, nhất là chuyện con ruột Thái hậu có để lại con nối dõi hay không.
Hắn không còn hứng thú tiếp tục tìm hiểu, đi ra ngoài.
Thái hậu sốt ruột, không để ý thân thể già yếu nhào tới, nhưng còn chưa tới gần Hoàng thượng, đã bị người ngăn cản.
Thái hậu nhìn thân ảnh đã đi xa, vội vã toát mồ hôi nóng, "Hoàng thượng, ngươi không cần thuốc giải?"
"Không cần." Hoàng thượng cũng không quay đầu lại, nhanh chóng biến mất trước mắt Thái hậu.
Trước mắt Thái hậu dần trở nên sa sầm, thân thể lung lay sắp đổ.
Lão ma ma nhanh chóng đỡ lấy bà, vỗ nhẹ ngực bà, luôn miệng trấn an, "Chủ tử, chủ tử ngài đừng nóng vội."
Chuyện này sao có thể không vội? Thái hậu phát điên, "Mau mau mau, thông báo, nhất định phải nghĩ cách cứu thế tử Tấn Vương ra, cho dù là Kiếp Thiên Lao.
"Vâng."