Chỉ chốc lát sau, mọi người đã bị cơn buồn ngủ đánh trúng, từng người lần lượt ngáp dài, thi nhau ghé vào trên bàn ngủ thiếp đi.
Chỉ có tên cai ngục kia đẩy đẩy thân thể mọi người, nhẹ giọng kêu vài tiếng, không ai đáp lại.
Hắn ngồi thẳng người, mùi rượu trên mặt bị quét sạch, nhanh chóng đi về phía cửa lao, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa.
Cửa mở ra, Thế tử Tấn Vương ngơ ngác nhìn hắn.
Cai ngục ném một gói đồ tới, "Thế tử, mời ngài đi theo ta, ta sẽ đưa ngài đến nơi an toàn."
"Ta không đi." Thế tử Tấn Vương mở ra nhìn, là một bộ quần áo cai ngục, trong lòng hắn lộp bộp, vừa đi liền thành sợ tội bỏ trốn, tương đương nhận tội, thanh danh bị hủy hết.
Hơn nữa, hắn cũng không biết đây là ai, nói không chừng là người cố ý hãm hại.
Cai ngục vội vàng nói, "Hoàng thượng động sát cơ với ngài, sau mua thu sẽ xử tử ngài, ngài không đi chỉ có thể chờ chết.
Thế tử Tấn Vương ngẩn ngơ, kiếp trước Thái tử vừa xảy ra chuyện, Hoàng thượng liền đại khai sát giới, từ trên xuống dưới đều thanh tẩy mấy lần, giết người cuồn cuộn.
Hắn nói không chừng sẽ bị tai bay vạ gió!
Vô số chuyện kiếp trước kiếp này xông lên đầu, trong khoảng thời gian ngắn tâm loạn như ma, "Ngươi là người của ai?"
"Ta là người của Thái hậu, lão nhân gia hạ lệnh, không tiếc bất cứ giá nào đưa ngài ra ngoài." Cai ngục lấy ra một khối lệnh bài, con ngươi Thế tử Tấn Vương mãnh liệt phóng đại.
Đây là lệnh bài của Thanh Y Vệ.
Thế nhân chỉ biết có Ô Y Vệ, lại không biết còn có một chi đội ngũ càng thần bí, Thanh Y Vệ, chuyên môn phụ trách an toàn cho hoàng thất.
Kiếp trước, có một người thần bí đưa khối lệnh bài này cho hắn, hắn nhờ đó nắm giữ Thanh Y Vệ, dựa vào lực lượng thần bí này, tránh thoát vô số lần ám sát, sống đến cuối cùng.
Cái này là ai cho?
Cai ngục nhẹ giọng nói, "Là Thái hậu cho, để ngài mang theo khối lệnh bài này chạy đi, về sau bà không bảo vệ được ngài nữa."
Thế tử Tấn Vương đầu trống rỗng, chủ nhân chân chính của Thanh Y VVệ lại là Thái hậu? Nói cách khác, kiếp trước cũng là do Thái hậu tặng hắn?
Nhưng vì sao chứ? Vô thân vô cố tại sao đối sử với hắn tốt như vậy?
Việc này lộ ra một cỗ kỳ quặc.
“Ta muốn gặp Thái hậu.” Hắn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi rõ ràng,
Cai nguc khẽ lắc đầu, "Từ Ninh cung không vào được, ngài đi mau đi, chờ những người này tỉnh lại sẽ không đi được.”
Thế tử Tấn Vương do dự, theo bản tâm mà nói, hắn không muốn đi.
Vừa đi chẳng khác nào buông tha tất cả mọi thứ, bao gồm cả vị trí thế tử.
Điều này quá thụ động, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của hắn.
Nhưng, hiện tại không đi, còn có cơ hội lật ngược tình thế sao?
Ngay cả hắn tự xưng thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn thấu hướng đi tương lai, lúc này đứng trước ngã tư nhân sinh, cũng không thể phân định rõ.
“Ầm ầm.” Một tiếng nổ truyền đến, mặt đất lay động vài cái.
Thế tử Tấn Vương đột nhiên nhảy dựng lên, nhào về phía cửa sổ mái nhà duy nhất, nhưng, cửa sổ quá cao, hắn với không tới.
Chuyện gì xảy ra?
Thân thủ cai ngục nhanh nhẹn nhảy lên ngăn cản, ghé vào cửa sổ nhìn thoáng qua, nhất thời mặt trầm như nước, "Không tốt, là hướng hoàng cung, hoàng cung đã xảy ra chuyện.”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm, Thái hậu?
Xa xa truyền đến tiếng chạy trốn, tiếng kinh hô, tiếng truy hỏi hoảng loạn.
“Thế tử Tấn Vương, ngài nếu không đi sẽ không còn kịp nữa.”
Thế tử Tấn Vương cân nhắc hồi lâu, cắn răng một cái, “Đi.”
Hắn thay quần cai ngục, lặng lẽ đi theo phía sau lão cai ngục.
Lão cai ngục rất quen thuộc đối với địa hình, khéo léo tránh đi nơi đông người, đưa người tới cửa chính.
Mắt thấy sắp bước ra cửa lớn, phía sau truyền đến một thanh âm, "Lão Lý, sao lại là ngươi?”
Là một nha dịch, ngáp một cái, mắt cũng không mở ra được, bộ dáng tinh thần rất kém cỏi.
“Phía sau ngươi là ai? Rất lạ mặt, hình như chưa từng thấy qua.”
Lòng Thế tử Tấn Vương căng thẳng, cúi đầu thở mạnh cũng không dám.