Đỗ phu nhân sợ rồi, lập tức không ngừng lắc đầu, "Không, không, không, nương chỉ nói thế thôi, ngươi ngàn lần chớ nên tưởng thật."
Nếu làm thế kia thì nàng chính là tội nhân của Đỗ gia, tội nhân của Đỗ gia quân, nàng sẽ bị ngàn người buộc tội.
Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt lo lắng: "Nhưng mà nghe nương nói như vậy, ta cảm thấy rất khó chịu, khó chịu không nói nên lời."
Đỗ phu nhân hối hận không ngừng, nàng chỉ mong nhi tử quan tâm đến mình nhiều hơn, hai mẫu tử vun đắp thêm tình cảm.
Hoàn toàn không có ý ngăn cản nhi tử mình kế thừa Đỗ gia quân.
Trước đây nàng dựa vào chồng mà phú quý, sau này dựa vào nhi tử, cả đời nàng chỉ dựa vào hai nam nhân này.
"Do nương già rồi nên hồ đồ, nam nhân phải biết tu dưỡng bản thân, nam nhân phải gầy dựng sự nghiệp, ngươi là người thừa kế duy nhất của Đỗ gia, mọi người đều đặt kỳ vọng cao vào ngươi, ngươi không thể để mọi người thất vọng."
Đỗ Thiếu Huyên nhiều lần xác nhận đây có phải là lời thật lòng của nàng hay không, Đỗ phu nhân đều muốn quỳ xuống trước mặt hắn, nếu phu quân nàng mà được nhất định sẽ tức giận, sẽ nói nàng là mẹ hiền chiều hư con.
"Thật sự, Trạch Nhi, ngươi chính là hy vọng của mọi người."
Đỗ Thiếu Huyên lúc này mới nói, "Nương, ta nghe người."
Đỗ phu nhân thở dài ra một hơi, "Đúng là nhi tử ngoan của nương, nếu ngươi càng nguyện ý cưới tức phụ sinh con, nương sẽ càng vui vẻ, nương chờ ôm tôn tử lâu lắm rồi."
Nàng theo thói quen lại giục hôn sự, hai thiếu nữ bên cạnh mắt cũng sáng lên, thân phận các nàng quá thấp thì sao chứ, năm đó Đỗ phu nhân cũng thân phận thấp, không phải vào cửa thành công đó sao?
Đỗ Thiếu Huyên mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Nương, một khi ta cưới thê tử, sẽ noi gương phụ thân, việc gì cũng đặt thê tử lên hàng đầu, việc gì cũng nghe lời thê tử. Nương không ngại chứ?"
Đỗ phu nhân: ...
Nàng hốt hoảng, "Không cần học hết mọi thứ từ phụ thân ngươi…"
Nàng cho rằng mình không phải là bà bà xấu, nhưng nàng không thể chịu đựng được việc trong mắt nhi tử chỉ có mỗi mình thê tử, chỉ biết nghe lời thê tử.
Nàng chỉ muốn một nữ tử dịu ngoan, dễ sai khiến, một tức phụ sinh dưỡng tốt.
Đỗ Thiếu Huyên nghiêm nghị nói: "Không được, từ khi còn nhỏ mọi người đều bảo ta phải học theo phụ thân. Ta phải làm một trượng phu tốt giống như phụ thân, đặt thê tử đặt lên hàng đầu, chẳng sợ đối kháng phụ mẫu mà bảo vệ nàng ấy, đối xử với nàng ấy thật tốt, không để nữ nhân thứ hai xen vào, đây là truyền thống gia tộc."
Khi nói đến đây, hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Vãn Tình, Mộ Vãn Tình vẻ mặt vô tội, như không có chuyện gì xảy ra.
Cả người Đỗ phu nhân đều không khỏe.
Năm đó Đỗ soái vì nàng mà không tiếc chống đối với phụ mẫu, chỉ vì muốn cưới nàng vào cửa, trong lòng nàng lúc ấy tràn đầy vui mừng cùng kiêu ngạo.
Nhưng khi đến lượt nhi tử, nàng lại thấy chạnh lòng, chợt hiểu nỗi lòng của lão phu nhân khi đó.
"Phì!" Ở một bên ăn dưa Mộc Vãn Tình không nhịn được, cười ra tiếng.
Gia hỏa Đỗ Thiếu Huyên này nhìn thì có vẻ nề nếp, nhưng thật ra tâm nhãn nhiều, Đỗ phu nhân không phải đối thủ của hắn.
Đỗ phu nhân nghe thấy tiếng cười nhìn sang, ánh mắt lấp lóe, "Thanh Bình Huyện Chủ, ngài tới phân xử, mẫu tử chúng ta ai đúng ai sai?"
"Đỗ phu nhân cứ nói đùa, đây là truyền thống nhà ngài, một người ngoài như ta làm sao dám nói bậy." Mộc Vãn Tình mi mắt cong cong, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, nàng biết Đỗ phu nhân không thích mình, nhưng vậy thì có sao đâu.
"Các người vui vẻ vậy là tốt, ta còn có việc, cáo từ."
Thấy nàng không quay đầu mà cứ vậy rời đi, Đỗ Thiếu Huyên cũng nóng nảy, "Từ từ đợi ta cùng đi."
Đỗ phu nhân liền giữ chặt hắn, "Trạch Nhi, ngươi... Nàng..."
Đỗ Thiếu Huyên kiên quyết đẩy tay nàng ra, ánh mắt sắc bén: "Phụ thân đã ra lệnh ta đưa nàng về, người có gì không rõ, có thể hỏi phụ thân."
Nói xong những lời này, hắn cũng theo hướng Mộc Vãn Tình rời đi.
Chỉ để lại một Đỗ phu nhân còn ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ, đây chính là quả báo sao?