Kỷ Trừng gả tới đây, không chỉ mang theo một số lớn của hồi môn, còn mang theo thân đệ đệ đóng gói rất nhiều sách đến đây, chuyện này là làm theo ý của Kỷ Chỉ Huy Sứ.
Mộc Vãn Tình an bài tiểu gia hỏa đến nhà trẻ của nhà mình.
Kỷ Trừng cảm thấy không yên lòng, ngày đầu tiên liền bồi đệ đệ đi nhà trẻ, Kỷ tiểu đệ mới đầu còn thấy thấp thỏm lo âu, nhưng khi nhìn thấy cầu trượt trơn bóng, đu dây, cầu bập bênh cùng cách công trình khác, lập tức chơi đến quên trời quên đất.
Kỷ tiểu đệ ở nhà trẻ mấy ngày, liền thuận lợi dung nhập vào bên trong tập thể, vừa tan học còn lưu luyến không muốn trở về, về đến nhà còn rất vui vẻ nói với tỷ tỷ, nhà trẻ có bao nhiêu đồ chơi hay.
Kỷ Trừng xoa đầu của hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng mải chơi quá, phải học tập thật giỏi."
Phụ mẫu đều kỳ vọng cao rất cao đối với hắn.
Kỷ tiểu đệ cười hì hì nói, "Lão sư nói, muốn thông qua hứng thú để dạy dỗ, chính là muốn nói, trong lúc vui đùa được học kiến thức hữu dụng, ta học được chữ số Ả rập, cũng học được cách ghép vần rồi."
Kỷ Trừng không nói gì nữa, tự mình đi nhà trẻ hỏi thăm thử, xác định biểu hiện của hắn không tồi, vì vậy trong lòng có thể hoàn toàn thả lỏng.
Cuộc sống của nàng trôi qua rất vui vẻ, mỗi ngày đều cùng phu quân cùng đi làm cùng tan làm, cùng nhau cải tạo lại một con phố, mỗi ngày đều có rất nhiều động lực.
Mà Mộc Vãn Tình mang theo phụ thân cùng nhị ca trở về nông trang, bắt đầu tập trung tinh thần trồng bông.
Bông là vật cần có kỹ thuật trồng hàm lượng rất cao, vì vậy Mộc Vãn Tình phải làm đủ công tác chuẩn bị, không chỉ mời những người làm vườn phụ trách trồng cây bông gòn của Đỗ phủ đến mà còn để bọn họ hướng dẫn kỹ thuật trồng cây.
Lại căn cứ vào những thông tin trong ký ức, bông vải ưa sáng và ưa nắng, đất pha cát là thích hợp nhất.
Còn có một điều nữa, việc bón phân rất quan trọng.
Nông trang Thủy Mộc vốn là đất hoang, trong năm đầu tiên đã khai phá đất hoang và nâng độ phì nhiêu của đất, dùng rất nhiều phân chuồng để bón vào đất, bây giờ đã được dưỡng đến độ không tệ.
Ngay khi mùa xuân bắt đầu liền làm đất cùng tạo luống, sau khi phơi hạt giống hai ngày, liền đem hạt giống đi gieo trồng.
Khoảng cách giữa các cây với nhau đều phải giống nhau, không thể quá thưa, nhưng cũng không thể quá rậm.
Nhóm người dân trong thôn trang đều cảm thấy nàng quá để ý, làm gì có ai trồng trọt như vậy chứ? Tổ tiên của bọn họ từ đời này qua đời khác đều trồng trọt, đều có cách làm của riêng mình, tuổi nàng còn rất trẻ, lại là Huyện Chủ tôn quý, cho dù có trồng trọt thì sao chứ?
Vì có ý tốt nên những người dân già có kinh nghiệm nhiều năm đã khuyên nhủ nàng vài câu, nhưng Mộc Vãn Tình lại khăng khăng muốn tất cả mọi người đều phải nghe theo nàng, thái độ rất cường thế.
Nàng mới là chủ nhân của nông trang này, mọi chuyện đều do nàng định đoạt, người khác không thể nói gì được.
Mỗi ngày Mộc Vãn Tình đều sẽ đến ruộng đồng xem xét tình huống, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Vào một ngày này, huynh đệ Mộc Vãn Tình từ sớm đã đi ra ruộng xem xét, Mộc Tử Ngang ngước mắt nhìn xung quanh, là người đầu tiên nhìn thấy, kinh hỉ vạn phần kêu lên, "Muội muội, hạt giống nảy mầm rồi."
Mộc Vãn Tình nhìn thấy một mảng màu xanh biếc, khóe miệng không khỏi dương nhẹ.
"Xem xét năng suất nảy mầm, nếu thiếu còn bổ sung sớm cho kịp."
Mặc dù nàng rất ít trực tiếp xuống ruộng làm việc, nhưng việc nhà nông làm cũng rất ra dáng.
Nhóm lão nông lên tiếng đáp ứng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, vẫn theo yêu cầu của nàng mà làm theo.
Từ một mảnh đất không được coi trọng, Mộc Vãn Tình đem bón phân, nhổ cỏ, tưới nước tưới tiêu, trừ sâu, an bài người ta làm từng bước một, những cây con lớn lên khỏe mạnh theo từng ngày, đâm chồi và nở hoa.
Cả một vùng hoa rộng lớn đang đung đưa theo gió, có màu trắng, màu vàng nhạt, màu hồng phấn, màu đỏ, màu tím, muôn màu rực rỡ, mỗi màu một vẻ, đẹp đến không sao tả xiết.