Mộc Vãn Tình mặt mày lãnh đạm nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì, người nhà của ngươi thì tự ngươi chiếu cố đi."
Đỗ Thiếu Huyên lại có chút mừng rỡ, nàng đây là quan tâm đến mình sao?
"Được, không có không có, ngươi...... Mọi thứ đều phải cẩn thận, khi ra ngoài cũng mang nhiều người một chút, hoặc là, ngươi dẫn người nhà của mình trở lại kinh thành ở tạm một thời gian.”
Nơi này không phải quê hương của Mộc Vãn Tình, Mộc thị nhất tộc bọn họ có thể tùy thời trở lại kinh thành.
Trong toàn bộ Tề quốc, chỗ an toàn nhất đương nhiên chính là kinh thành.
Một khi ngọn lửa chiến tranh lan rộng, hắn cũng không khống chế được đại cục.
Kỳ thật, Mộc Vãn Tình đã sớm sắp xếp một số đường lui, một khi chiến tranh bộc phát, bằng tốc độ nhanh nhất rút lui đến khu vực an toàn.
Nhưng, Đỗ Thiếu Huyên không thể lui, Đỗ gia quân cũng không thể lui, hoặc là thắng, hoặc là tử chiến!
"Không cần lo lắng cho ta, trên tay của ta có một đội quân nương tử, sức chiến đấu vẫn được, bảo hộ ta là dư sức."
Đây là lần đầu tiên Đỗ Thiếu Huyên nghe nói đến, hắn sửng sốt một hồi: "Ngươi đã sớm dự đoán được trước sao?"
Nàng là một cô nương thần kỳ, có được sức mạnh thần kỳ.
"Đúng vậy." Đôi mắt đen nhánh của Mộc Vãn Tình tỏa sáng.
Một đội vũ trang tư nhân này ẩn nấp trong nông trang không có người biết, lại là một đòn sát thủ trong tay nàng, cũng là lá bùa bảo hộ mệnh của nàng.
Bất kể lúc nào, nếu như muốn sống tốt, cần phải có được một chi thế lực thuộc về mình.
Đỗ Thiếu Huyên thực sự rất khâm phục nàng, "Ngươi từ trước đến nay đều thông minh tuyệt đỉnh, ta cũng không có cái gì để lo lắng, phải bảo trọng, sống thật tốt và sống lâu trăm tuổi.
Hắn vốn còn muốn phái một tiểu đội cho nàng, nếu nguy hiểm đến trước mắt liền đưa nàng rời khỏi Lương Thành ngập tràn chiến hỏa lộn xộn này.
Xem ra, không cần dùng đến nữa rồi, so với tưởng tượng của hắn thì nàng càng cường đại hơn, như vậy thật tốt.
Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến khóe miệng toàn nuốt trở vào, đem toàn bộ sự luyến tiếc cùng nhớ nhung đều ép xuống.
Con đường phía trước mênh mông rộng lớn, sinh tử chưa biết, nếu như một đi không trở lại, vậy thì hãy...... để những tình cảm kia vĩnh viễn chôn giấu đi.
Hắn, chỉ mong nàng được hạnh phúc!
Tiếc nuối liền để lại cho chính mình đi, lại nhìn nhiều thêm một chút, thêm một chút.
Nhưng Mộc Vãn Tình lại là người thông minh đến cỡ nào chứ, hắn không nói, nàng lại biết rõ, trong lòng ngũ vị tạp trần, âm thầm cân nhắc.
Chính là vì một phần ôn nhu này, khiến nàng hạ quyết tâm, thôi vậy, không vùng vẫy nữa."Đi thôi, ta dẫn ngươi đến một chỗ."
Đỗ Thiếu Huyên không hiểu chuyện gì, theo bản năng lắc đầu, "Ta không thể đi, ta là thiếu soái của Đỗ gia quân."
Mộc Vãn Tình nghe vậy liền liếc mắt nhìn hắn, "Nghĩ gì thế? Ta còn có thể mang ngươi bỏ trốn khỏi đây sao?"
Đỗ Thiếu Huyên: ......
Mộc Vãn Tình đưa Đỗ Thiếu Huyên đến một địa phương vắng vẻ, Đỗ Thiếu Huyên có chút mờ mịt, nàng đây là đang muốn làm cái gì.
"Nhìn kỹ." Mộc Vãn Tình hít sâu một hơi, từ trong ngực lấy ra một mặt cờ tiểu thải, giơ tay lên.
"Ầm ầm." Dưới chân bỗng có một trận rung lắc dữ dội, một ngọn đồi nhỏ cách đó không xa đều bị lật ngược.
Đỗ Thiếu Huyên trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên đến mở to con mắt: "Cái này...... Đây là......"
Mộc Vãn Tình sắc mặt buồn bã, "Đây là thuốc nổ, lực sát thương cực lớn, có thể quét ngang tất cả trên chiến trường."
Trước đó nàng vẫn luôn không muốn lấy thuốc nổ ra, thứ đồ chơi này ấy mà, một khi xuất hiện trước mặt nhiều người, nhất định sẽ thay đổi cục diện trong tương lai.
Một ngày nào đó thuốc nổ sẽ được lưu truyền ra ngoài, sẽ không thể kiểm soát được, đến lúc đó, con người sẽ điêu đứng vì nó......
"Lúc đầu ta không muốn để đại sát khí này xuất hiện trên đời, nhưng, ta càng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện hơn."
Đỗ Thiếu Huyên tim đập kich liệt không rõ, khẩn trương đến nói chuyện cũng không rõ ràng, "Ngươi...... Đang lo lắng cho ta sao?"