Mộc Vãn Tình nhìn vào hắn thật sâu, "Chúng ta là bằng hữu mà, Đỗ Thiếu Huyên, ngươi nhất định cũng sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt."
Chỉ là bằng hữu sao? Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên hơi ê ẩm buồn bã, nhưng lại có một chút ý nghĩ ngọt ngào, bằng hữu cùng nhau sống lâu trăm tuổi, giống như cũng rất ngọt ngào.
"Được."
Mộc Vãn Tình đem từng rương thạch tiêu, lưu huỳnh cùng than củi đưa lên, đây là ba thành phần chủ yếu chế tạo nên thuốc nổ.
Thạch tiêu còn có thể chế băng, lúc trước Mộc Vãn Tình cũng tích trữ không ít, dự định bán đá bào cùng đồ dùng hạ nhiệt tại con phố ăn vặt.
Về phần lưu huỳnh còn có thể dùng hùng hoàng* để thay thế.
Mộc Vãn Tình đem phối phương cho hắn, Đỗ Thiếu Huyện lập tức gọi hộ vệ thiếp thân của mình tới, làm thí nghiệm tại chỗ.
Lúc bắt đầu phối trộn không cân đối, thất bại mấy lần, nhưng về sau chậm rãi lục lọi ra được tỉ lệ chính xác.
"Ầm ầm." Thuốc nổ bạo nổ, những thứ quanh đều bị nổ bay.
Những hộ vệ mừng rỡ như điên, a a a a, bọn hắn không cần phải lo lắng đi chịu chết nữa.
Có thần khí này, còn sợ gì nữa chứ?
Huyện Chủ Thanh Bình uy vũ, từ giờ trở đi, Huyện Chủ chính là Bồ Tát sống của bọn hắn, sớm tối cung phụng tam trụ thanh hương.
Mộc Vãn Tình nghe đám người nịnh bợ, khóe miệng giương nhẹ, ừm, nàng xác thực rất trâu bò.
Hai mắt Đỗ Thiếu Huyên đều tỏa ra ánh sáng, đối với cuộc chiến tranh này có lòng tin hơn: "Đa tạ ngươi, Mộc Vãn Tình, ta đại biểu Đỗ gia quân, đại biểu trăm họ Tây Lương đa tạ ngươi rất nhiều."
Mộc Vãn Tình khẽ cười nói, "Ta cũng là một phần tử của Tây Lương, người người đều có trách nhiệm bảo vệ quốc gia."
Đỗ Thiếu Huyên vẫn luôn biết nàng có dáng vẻ rất đẹp, lúc này nhìn nàng càng cảm thấy nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, hắn bỗng nhiên nói tới một câu, "Thuốc nổ tạo thành sát nghiệt sẽ không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ cung cấp đơn thuốc mà thôi, là ta hạ lệnh, tất cả tội nghiệt đều do ta gánh chịu."
Mộc Vãn Tình mím môi một cái, nam nhân này đúng thật là...... Rất dễ khiến nàng mềm lòng.
Nàng không muốn dính vào máu tươi, nhưng, như bị buộc đến đường cùng, nàng sẽ không ngại đại khai sát giới.
Có khi, chỉ có thể lấy sát ngăn sát, chiến tranh không tin nước mắt, cũng không tin từ bi.
“Ngươi đúng là… Đội ngũ lương thảo ta sẽ lo liệu hết, ngươi chỉ cần an tâm ở phía trước đánh trận, phía sau có ta đây."
Niềm vui này đến quá bất ngờ, làm cho Đỗ Thiếu Huyên choáng váng: "Ngươi lấy ở đâu nhiều lương thực như vậy chứ?"
Xưởng quân lương của nàng có tối đa bao nhiêu hắn đều biết được, còn thiếu rất nhiều mới đủ vật tư cần thiết cung cấp cho chiến tranh.
Binh mã chưa động, lương thảo đã đi đầu, chiến tranh vừa mở ra, hậu phương cung cấp phi thường trọng yếu.
Lương thảo của quân giới triều đình còn chưa có đưa đến, chỉ có thể thu nhập một phần từ địa khu Tây Lương, cũng chỉ đủ cung cấp cho phụ soái ở bên kia.
Bên phía hắn chỉ có thể vận dụng khố phòng của Đỗ gia, đem tài phú tích lũy từ mấy đời dùng để mua lương thảo.
Nước không giữ được, lấy đâu ra nhà?
Mộc Vãn Tình đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, "Năm trước ta đã thông qua Quách Nhị để mua số lớn lương thực từ các nơi, xưởng quân lương đã sớm dự trữ mấy ngàn rương mì ăn liền."
Nữ binh nửa ngày thao luyện, nửa ngày đi đến xưởng làm việc, chính là tới xưởng quân lương làm mì ăn liền, mì ăn liền có thể bảo đảm chất lượng cực kỳ dài, ăn khô cũng được, không thì có thể ngâm nước nóng là có thể ăn, đặc biệt bớt được nhiều việc..
"Về phần cỏ linh lăng, năm ngoái mấy nông trang nhỏ của nhà ta khai hoang không thấy có hiệu quả, vì vậy liền trồng cỏ linh lăng, không có bán đi, mà giữ lại toàn bộ." Đây là thực phẩm cho chiến mã.
"Vãn Tình, ngươi......" Đỗ Thiếu Huyên mừng rỡ như điên, nàng thật đúng là một đại bảo bối.
Mộc Vãn Tình đặt ngón trỏ đặt trên miệng, làm một cái động tác giữ im lặng: "Đừng nói ra ngoài, ta cũng không muốn bị quan viên bên trên buộc tội danh nói dối."
Ngay lúc Tây vu cùng Bắc sở không hẹn mà cùng cầu hôn Kỷ đại tiểu thư, Mộc Vãn Tình được tiếp xúc ở khoảng cách gần, từ đó có được một kết luận.
Chiến tranh sắp tới.