Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 588 - Chương 588.

Chương 588. - Chương 588. -

Mộc Vãn Tình đã đề cập qua với Đỗ Thiếu Huyên vài câu, Đỗ Thiếu Huyên tin hay không nàng không xen vào, mà về phía nàng, liền ngấm ngầm bắt đầu chuẩn bị.

Dự trữ nhiều lương thực vẫn luôn là truyền thống tốt đẹp của nước ta, Mộc Vãn Tình cố ý xây mấy kho hàng lớn, chuyên để dùng dự trữ lương thực cùng dược liệu.

Nàng thông qua con đường của Quách Nhị mà mua sắm thật nhiều đồ vật, nàng có một cái thương hội, lại có một con phố ăn vặt yểm hộ, cũng không thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.

Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên tràn ngập sự vui vẻ, hận không thể ôm nàng lên quay chuyển mấy vòng, nhưng mà hắn không dám làm.

"Ngươi có đủ tiền không? Nếu như không đủ, bên này của ta có......"

"Sau này hãy nói đi, ta tạm thời không thiếu tiền." Mộc Vãn Tình lại bổ sung một câu, "Đúng rồi, lúc đầu xuân tại nông trang nhà ta có trồng lúa mì cây cải dầu cùng đậu phộng hạt vừng, có khoảng hơn một vạn mẫu đất gì đấy. Ta còn dự trữ hạt thóc lúa mì cho ba năm, đủ lượng ăn cho ba vạn người."

Những thứ này đã đủ chèo chống cho Đỗ Thiếu Huyên mang binh đánh giặc, chống đỡ được trong khoảng một hai năm.

Đương nhiên, coi như không đánh trận, nàng cũng có thể tiêu hóa hết những thứ này, lại làm thêm mấy món ăn là được.

Đỗ Thiếu Huyên rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao mà Mộc Vãn Tình luôn thích ở lại nông trang, hóa ra nàng đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy.

"Vận khí của ta đúng là quá tốt rồi, thế mà có thể quen biết ngươi."

Mộc Vãn Tình mi mắt cong cong, nhướng mày đắc ý cười nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy."

"Đa tạ ngươi, Mộc Vãn Tình." Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên tràn đầy tin tưởng sẽ chiến thắng, có Mộc Vãn Tình toàn lực hiệp trợ, hắn nhất định sẽ chiến thắng trở về!

"Không cần khách khí, đây coi như là sớm đầu tư, chờ ngươi đánh thắng trở về, ta liền có thể thu hoạch được nhiều thứ đấy."Mộc Vãn Tình sẽ không đánh trận, chỉ có thể giúp hắn những chuyện này.

Chiến tranh, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện của vài người, mà là lợi ích sống còn của bá tánh hai nước.

Hai người nhìn nhau cười nói, bầu không khí rất vui vẻ.

Bỗng nhiên, có những tiếng bước chân hoảng hốt chạy đến, "Thiếu soái, Thiếu soái, xảy ra chuyện rồi, Đỗ soái...... Ngài ấy bị trọng thương rồi."

Giống như có một tiếng sét đánh tới, Đỗ Thiếu Huyên đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tràn đầy sự không thể tin được: "Nói bậy, chuyện này là không có khả năng, phụ thân ta Đỗ soái là chủ soái của toàn bộ quân đội."

Chủ soái là thống soái phụ trách toàn cục, chỉ huy chiến đấu, chứ không phải tự thân lên trận chiến đấu..

Coi như có ra chiến trường, cũng sẽ có binh lính vây quanh bên người, địch nhân sẽ không thể tùy tiện đến gần được.

Hai mắt binh lính đỏ bừng, phẫn nộ đến cực điểm, "Là bị mũi tên bắn lén từ phía sau.”

Đầu óc Đỗ Thiếu Huyên trống rỗng, rõ ràng trời đang rất nóng nhưng chân tay hắn lại lạnh như băng....

Đỗ Thiếu Huyên nhanh chóng xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm đến tiền tuyến, gặp được phụ soái đang nằm thoi thóp, không khỏi cảm thấy kinh ngạc cùng đau lòng, làm sao có thể bị tổn thương nặng như vậy?

Đỗ soái trúng hai mũi tên, đều trúng vào những chỗ hiểm yếu, quân y cực lực cứu giúp cũng không có cách nào để hắn chuyển biến tốt đẹp, cả ngày vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, ngày ngày càng yếu đi.

Quân y nói, thương thế cực nặng, lần này chỉ sợ...... Không được tốt.

Sĩ khí đê mê, các tướng sĩ lo lắng, đều có cảm giác như trời đất cũng sắp sụp đổ.

Đỗ soái vẫn luôn là lãnh tụ tinh thần của Đỗ gia quân, là thống soái độc nhất vô nhị.

"Phụ soái." Đỗ Thiếu Huyên đau lòng như cắt, hốc mắt đỏ bừng, từng tiếng hô hoán cất lên.

Đỗ soái giống như đã cảm giác được nhi tử của mình đến, khó khăn mở to mắt ra, nhét con ấn tướng soái vào trong tay của hắn, "Về sau Đỗ gia quân liền dựa vào ngươi."

Chỉ một câu nói đơn giản cũng làm hắn hao tổn hết khí lực, bất lực nhắm mắt lại, tay chậm rãi trượt xuống.

Đỗ Thiếu Huyên thấy vậy liền cảm thấy sợ hãi vạn phần, "Phụ thân, phụ thân, thái y, mau cứu phụ thân ta."

Bình Luận (0)
Comment