Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591.

Chương 591. - Chương 591. -

"Là......" Hà Tân run rẩy một chút, "Tây Vu phái người tới tìm ta, bắt được nhược điểm của ta, nếu như ta từ chối, liền muốn làm cho ta thân bại danh liệt, giết cả cửu tộc, ta thực sự không còn có cách nào khác, vì vậy mới không thể không làm ra chuyện sai trái đến bậc này, trong lòng ta cảm thấy không đành lòng......"

Đáy lòng Đỗ Thiếu Huyên liền dâng lên một tia sát ý, "Bọn hắn còn cho ngươi chỗ tốt gì?"

Hà Tân thấy hối hận, sớm biết sẽ như vậy còn không bằng không theo đâu.

"Hứa cho một chút vàng bạc châu báu, còn hứa hẹn sau khi công hãm Lương Thành, sẽ để cho Hà gia chúng ta tiếp tục ngồi hưởng vinh hoa phú quý."

Nói trắng ra là, hắn không có lòng tin với chuyện chiến sự, cảm thấy Đại Tề sớm muộn sẽ thất thủ, đến lúc đó binh bại như núi đổ, hắn sẽ chết.

Đỗ Thiếu Huyên khẽ lắc đầu, hắn chính là một đồ hèn nhát, "Vì vinh hoa phú quý, vì vàng bạc châu báu, bán quốc gia cùng chủ soái của mình, tội không thể tha thứ, tiếp tục hành hình."

"Đỗ Thiếu Huyên, ngươi không thể đối xử với ta như vậy......" Hà Tân điên cuồng hét lên.

Đỗ Thiếu Huyên không nhịn được quát, "Chặn miệng của hắn lại."

Hắn đứng ngay bên cạnh quan sát hành hình róc thịt, cũng muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, đây chính là kết cục của kẻ phản bội.

Hà Tân cùng bọn thủ hạ của hắn ngất xỉu nhiều lần, mỗi lần đều bị nước lạnh dội vào cho tỉnh, bên trong cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại.

Đêm khuya, Đỗ Thiếu Huyên đứng ở bên ngoài doanh trại, ngửa đầu nhìn lên những vì sao trên trời, tâm tư phân loạn.

Vừa rồi đã đi tiễn phụ soái còn đang hôn mê bất tỉnh trở về, chỉ hy vọng rằng phụ soái có thể sống sót thật tốt.

Cho dù hắn không còn có sức chiến đấu, cho dù hắn là phế nhân, như vậy cũng được, miễn là còn sống.

Thị vệ sau lưng thận trọng mở miệng, "Thiếu soái, nếu không, viết một phong thư gửi cho Huyện Chủ Thanh Bình đi, nói với nàng tình huống hiện tại ở nơi này."

Thiếu soái thật quá đáng thương, phụ thân bị thương nặng sinh tử vẫn còn chưa biết, nhà ngoại lại là một đám bùn nhão.

Hắn còn phải gánh vác lên vai trách nhiệm đóng giữ biên quan, thủ hộ Tây Lương, thủ hộ bá tánh.

Nhưng, ai sẽ tới thủ hộ hắn chứ? Ai sẽ quan tâm hắn đây?

Đỗ Thiếu Huyên chỉ là cần nghe được phong hào của Mộc Vãn Tình đã cảm thấy rất ấm áp, "Không thể để cho nàng lo lắng hãi hùng."

Vì cô nương mình yêu thích, trận chiến này hắn không thể thua, chỉ có thể thắng.

Hắn muốn bảo hộ nàng, để nàng sống thật khỏe mạnh.

Hắn, còn muốn ở cùng một chỗ với nàng sống lâu trăm tuổi.

Thị vệ mím môi một cái, "Huyện Chủ Thanh Bình và phu nhân không giống nhau, nàng có bản lĩnh, thông minh tài giỏi, lại cường đại, có thể khiến cho người ta an tâm."

Mặc dù hắn không nói Đỗ phu nhân không tốt, nhưng, vẫn có thể nghe ra được một cỗ oán khí.

Đỗ Thiếu Huyên im lặng thở dài, "Ta......"

Bỗng nhiên truyền đến âm thanh kim qua thiết mã, là địch nhân tập hợp lại nửa đêm đột kích.

Đỗ Thiếu Huyên lớn tiếng ra lệnh, "Triệu tập tất cả mọi người, theo ta xuất chiến." Đáng tiếc hiện tại thuốc nổ không đủ dùng, trước tiên cần phải tiết kiệm một chút, không đến thời khắc mấu chốt không thể dùng.

"Rõ."

Chém giết hai ngày hai đêm, cả hai bên đều có thương vong.

Cuối cùng, Đỗ Thiếu Huyên mang người lui về đóng giữ trong thành, tứ phía cửa thành đều đóng chặt.

Tướng lĩnh Tây Vu vây thành không công, muốn vây Đỗ gia quân chết ở trong thành.

Triều đình vận chuyển lương thảo về Tây Lương đến nửa đường đều bị đốt, Đỗ gia quân không có cung ứng, không chống đỡ được mấy ngày.

Bọn hắn tính toán chu đáo chặt chẽ vô cùng, đáng tiếc, lại tính sót một Mộc Vãn Tình.

Xe lương thảo liên tục không ngừng được đưa đến Ô Thành cùng Cam Châu thành, đám quân dân chưa từng một lần suy đói, sinh long hoạt hổ cùng địch nhân quần nhau.

Quá đáng hơn chính là việc Đỗ Thiếu Huyên cố ý làm một cái nồi lớn đặt ở bên trên cửa thành, ở bên trên nấu một nồi lớn mì ăn liền, phiêu hương mười dặm, hương khí quá bá đạo.

Bình Luận (0)
Comment