Thanh kiếm chợt loé lên, tay phải của Hà Tân cũng không còn nữa, toàn bộ máu phun ra ngoài.
Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên tràn đầy ý lạnh, "Nói, ngươi còn có đồng đảng hay không?"
"Ta là đang cứu các ngươi......" Hà Tân đau đến đầu chảy đầy mồ hôi, bờ môi run rẩy, bị dọa cho hồn phi phách tán, tay của hắn! A a a. Đau quá.
Tại sao Đỗ Thiếu Huyên dám làm như vậy chứ?
Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên hận đến cực điểm, người dám bán đứng quân Đỗ gia đều chết không yên lành. “Kéo tất cả những người này ra ngoài, chấp hành róc thịt, chú ý đúng mực một chút, ta muốn ba ngày sau bọn hắn mới phải chết."
"Rõ."
Hà Tân nghe đến đây mới biết sợ, "Thiếu soái, không, biểu đệ, ta biết lần này ta làm sai, ngươi hãy nể mặt cô mẫu, tha cho ta lần này đi."
Đỗ Thiếu Huyên lãnh khốc vô tình cự tuyệt, còn hạ lệnh, "Thông báo về Lương Thành, kê biên tài sản Hà gia, đem tất cả nam đinh của Hà gia sung nhập vào doanh tiên phong, sống chết đều phải xem ý trời. Nữ quyến nhốt vào đại lao, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được thăm tù."
Doanh tiên phong chính là đội cảm tử, bình thường đều là tù nhân phạm tội, lấy ra làm pháo hôi.
Nếu như vận khí tốt, có thể lập công chuộc tội, nhưng phần lớn người ở đó đều chết trên chiến trường.
Hà Tân vô cùng sợ hãi nói: "Ngươi điên rồi sao? Đó là nhà cữu gia của ngươi, ngươi muốn mẫu thân của ngươi phải thống khổ cả một đời sao?"
Phu thê Đỗ soái một lòng muốn nâng đỡ hậu bối của Hà gia, cho không ít tài nguyên, đọc sách, tiến vào quân đội, đều bỏ ra một phần tâm tư.
Nhưng Đỗ Thiếu Huyên đối với người nhà cữu gia này không có tình cảm gì, chỉ khách sáo ở ngoài bên.
Lùi vạn bước mà nói, cho dù có tình cảm, ở trước mặt loại chuyện này cũng sẽ không nương tay.
Hà gia đã không niệm thân tình, muốn đưa phụ soái vào chỗ chết, còn trông cậy hắn sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao? Nói đùa gì chứ, từ thời khắc bọn hắn ra tay động thủ, đã trở thành địch nhân không chết không thôi.
Đối đãi với địch nhân thì phải nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn gì.
"Phái một đội quân tinh nhuệ hộ tống phụ soái trở về Lương Thành, để cho mẫu thân ta tự mình chiếu cố, phong tỏa tin tức, quan bế cửa phủ, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào."
Nơi này là ở tuyến đầu, lúc nào cũng có thể xảy ra giao phong, phụ soái ở lại nơi này sẽ không được an toàn.
Lần này may mắn có Tống thái y, nếu không phụ soái sẽ không được cứu chữa kịp thời.
Nói đến đây, liền phải cảm kích Mộc Vãn Tình, đây là nhờ chiến công của nàng, Hoàng thượng mới hạ thưởng thái y.
"Rõ."
Cho tới bây giờ Đỗ Thiếu Huyên đều không phải người nhân từ sẽ nương tau, ngay trước mặt vô số tướng sĩ, tuyên bố tội của hắn, cho hành hình trước mặt mọi người.
Phía dưới khắp chốn sôi trào, thiên đao vạn quả cũng không đủ để bình ổn đám người phẫn nộ.
Ngay từ ngày đầu tiên bị hành hình, Hà Tân trơ mắt nhìn thịt trên người mình bị cắt thành từng mảnh nhỏ để cho chó ăn, bị dọa đến nỗi không kiềm chế được bài tiết, "Ta đầu hàng, chỉ cần ngươi tha cho ta một cái mạng, ta đều sẽ nói hết cho ngươi."
Hắn sợ chết, thật sự rất sợ!
Đỗ Thiếu Huyên lạnh như băng mở miệng, "Nói ra, ta liền cho ngươi một cách thống khoái."
Lúc này Hà Tân không còn ôm tâm lý may mắn nữa, "Là Kim Ngọc Lang hại ta, hắn...... Đưa nữ nhân cho ta, ta nhất thời sa ngã, không kháng cự được dụ hoặc của sắc đẹp......"
Hắn còn đang cố giải vây vì chính mình.
Lại là Kim Ngọc Lang! Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên lóe lên một chút ánh sáng lạnh, "Bên trên đã làm một đợt điều tra nội bộ, tại sao không có ngươi?"
"Ta nuôi dưỡng ở bên ngoài, rất bí mật." Hà Tân chỉ cảm thấy toàn bộ máu đều chảy ra ngoài, toàn thân rất lạnh.
Đỗ Thiếu Huyên nghe thấy lời này liền cảm thấy có sơ hở, "Kim Ngọc Lang đã đền tội, vậy tại sao ngươi lại xuất thủ hại Đỗ soái phụ thân ta? Ai sai sử ngươi?"