“Các ngươi đều là lão làng, hẳn cũng hiểu được, điều quan trọng trong đánh trận chính là năng lực chỉ huy của tướng lĩnh, năng lực tác chiến của binh lính, còn có, hậu cần cung cấp lương thảo.”
"Nếu năng lực của tướng lĩnh và binh lính đều không kém, vậy hậu cận chính là điểm mấu chốt, thế điểm chủ chốt cần có đối với hậu cần lương thảo là gì? Là tài lực, năng lực trù tính đại cục, năng lực quy hoạch lộ tuyến, năng lực dự đoán trước thời hạn.”
“Ta nghĩ, ta xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ Đỗ soái nhận định ta có được những năng lực này.” Mộc Vãn Tình tự tin và phô trương, toàn thân đều là khí thế nghiêm nghị của thượng vị giả. "Có ý kiến khác nhau, đề nghị ra ngoài, trực tiếp đến phủ Đỗ soái, ta không chấp nhận phản bác."
Không biết là ai nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Ngươi có lương thảo, ngươi ghê gớm."
Mộc Vãn Tình một chút cũng không sợ, trực tiếp dỗi ngược, "Đúng vậy, dù sao không phải ai cũng có tài lực và ánh mắt như vậy, ít nhất cũng không có ai trong số đang ngồi.”
Mọi người:...... Đả kích này quá lớn đi,
Mộc Vãn Tình còn ngại không đủ, tiếp tục đâm đao, "Dũng sĩ phải dũng cảm đối mặt với thiếu sót của mình, dũng cảm đối mặt với hiện thực lạnh lẽo, tất cả mọi người đều là dũng sĩ, đúng không?"
Tôn Đồng Tri im lặng thở dài, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi tới phụ trách lương thảo? Ta đây không có vấn đề.”
Hắn chịu phục năng lực của Mộc Vãn Tình, nói thật, nàng mạnh hơn hắn.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình nói một câu, "Tất cả mọi thứ trừ bỏ quân sự, bao gồm cả hành chính địa phương và quản lý thành thị.”
Nàng dừng một chút, ý vị thâm trường nói, "Cùng với, mang theo mọi người thăng quan phát tài, đương nhiên điểm này còn phải xem tâm tình của ta.”
Mọi người co rút khóe miệng.
Phó Đoạn Sự phụ trách tư pháp án kiện nhịn không được nói, "Ngươi muốn nhường việc làm ăn của phố ăn vặt lại? Được a, chỉ cần ngươi chuyển nhượng quán lẩu cho ta, ta liền ủng hộ ngươi.”
Mộc Vãn Tình vẻ mặt ghét bỏ, "Tầm nhìn hạn hẹp, sau này ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói, ngươi là đồng nghiệp của ta.”
Không phải, hắn mới là người nên ghét bỏ đi, trái tim Phó Đoạn Sự bị đâm vài đao, mệt mỏi quá.
Mộc Vãn Tình đảo tròng mắt, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, "Thế nhân chỉ biết rằng ta trong vòng một năm ngắn ngủi liền từ một tên lưu phạm phất lên, trở thành Huyện Chủ người người ngưỡng mộ, nhưng không có bao nhiêu người biết, trong một năm này..."
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, nói tiếp: “Ta gom góp được ngàn vạn của cải."
Như một giọt nước rơi vào chảo dầu, tất cả mọi người đều nổ tung, "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
"Ngàn vạn? Là ngàn vạn lượng bạc như ta nghĩ sao?"
So ra, Mộc Vãn Tình khí định thần nhàn, "Lúc trước ta đã quyên cho Đỗ gia quân trăm vạn bạc, có thể tra ra.”
Trăm vạn lượng bạc, nói thoải mái giống như trăm lượng.
"Đối với ta mà nói, kiếm tiền chỉ đơn giản là chơi trò chơi, xem ta có muốn hay không."
Lời này quá khiến người hận, hơn phân nửa người đang ngồi cũng không phải là người có tiền, "Còn có người không cần tiền?"
Mộc Vãn Tình liếc hắn một cái, "Tiền nhièu tới đâu, cũng chỉ là một số liệu, à, chờ ngươi có ngàn vạn sẽ hiểu ý ta.”
Đúng là Huyện Chủ có khác, làm cho người ngồi đây hâm mộ ghen tị không thôi.
Thật tốt khi nghĩ đến cảnh không cần tiền!
Có người mặt dày nói, "Huyện Chủ, ngươi mang theo ta kiếm tiền đi.”
“Xem tâm trạng.”
"Ngươi có tiền như vậy, tại sao còn muốn lao tâm lao lực tới đây làm việc?"
Mộc Vãn Tình vẻ mặt ngạo kiều, "Con người phải có ước mơ, ta không có hứng thú với tiền, càng thích khiêu chiến việc làm nữ trưởng quan đầy khó khăn.”
Ước mơ của người có tiền giản dị tự nhiên như vậy.
Mộc Vãn Tình ném lời dẫn ra, đến lúc đi vào vấn đề chính, "Được rồi, ủng hộ ta giơ tay ký tên, phát năm ngàn lượng bạc.”
Nàng trực tiếp quăng ra thư đồng ý liên danh đã chuẩn bị sẵn, không chỉ đồng ý, còn tỏ vẻ ủng hộ vô điều kiện bất cứ quyết định nào của Mộc Vãn Tình.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thao tác này cũng thay đổi nhanh quá đi.
Đôi mắt Tưởng Đồng Tri sáng lên, "Một người năm ngàn lượng? Hay là tổng cộng?”
Mộc Vãn Tình lườm hắn một cái, nói: "Ngươi hiểu lầm gì vậy? Đương nhiên là mỗi người năm ngàn.”