Hai tay nàng vỗ nhẹ, lập tức có người mang mấy cái rương đi vào, mở ra nhìn, tất cả đều là bạc trắng.
Xếp thành một hàng, ngân quang lóe ra ánh sáng mê người, làm cho người ta không mở mắt ra được.
Mẹ kiếp, đám người một mảnh sôi trào.
Năm ngàn lượng bạc có thể mua mười tòa đại trạch ở Tây Lương! Hơn một nửa người ở đây cũng không có nhiều tiền như vậy!
Khóe miệng Tưởng Đồng Tri giật giật, là người đầu tiên giơ tay, “Ta ủng hộ.”
Nếu nhạc phụ đã lựa chọn nàng, vậy hắn phải ủng hộ a.
Mọi người nhìn tới, không nghĩ tới Tưởng Đồng Tri là người như vậy! Bị trúng đạn bọc đường.
A, vẫn là để cho bọn họ đến nhận lấy hết thảy đi, để cho viên đạn bọc đường này bắn vào thân mạnh một chút.
Mộc Vãn Tình vô cùng sảng khoái, một tay ký tên, một tay cầm bạc.
Tưởng Đồng Tri cầm bạc trắng bóng, cười rất vui vẻ.
Mọi người mắt đỏ bừng, hoàn toàn từ bỏ chống cự, mặc dù biết ký tên chẳng khác nào nhận thua, cúi đầu với nàng, không đúng, là cúi đầu với bạc.
Ai, bọn họ cũng không có cách nào, ai bảo nàng cho thật sự quá nhiều.
Ký đi, ký đi, ký rồi sẽ có rất nhiều bạc, số bạc cả đời không kiếm nổi.
Tất cả mọi người rời đi, chỉ để lại Tưởng Đồng Tri và Tôn Đồng Tri, không khí có chút khẩn trương.
Tưởng Đồng Tri không còn tươi cười rạng rỡ như lúc nãy, mặt có vẻ lo lắng, "Ngươi khoe của như vậy, sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.”
Tài phú có thể khiến con người điên cuồng.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình nhíu mày, cười giảo hoạt như hồ ly, "Vậy đúng lúc, đã đến lúc phải thay máu rồi.”
Tưởng Đồng Tri cả kinh, nàng...... nàng đây là lấy bạc thí luyện? Giết gà dọa khỉ?
Tất cả đều nằm trong tính toán của nàng? Màn biểu diễn giả giả thật thật vừa rồi, đều lừa gạt tất cả mọi người .
Sống trên đời, hoàn toàn dựa vào diễn xuất.
Kỳ thật, mục đích thật sự của nàng, là muốn phá vỡ trật tự cũ, tạo nên trật tự mới thuộc về mình!
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm, nàng chỉ câu cá theo luật mà thôi, hợp lý lại hợp pháp.
…
Thượng quan dâng lên ba ngọn đuốc, tất cả mọi người đều vây xem ngọn đốc đầu tiên của nàng đốt tới chỗ nào.
Mộc Vãn Tình cũng không hoảng không vội, bình tĩnh đứng ở cửa một gian phòng, "Đi đem đồ đạc thư phòng của ta chuyển tới đây."
Nàng không dùng phòng làm việc của Đỗ soái và Đỗ Thiếu Huyên, mà tìm một nhà kho làm nơi làm việc của nàng.
Nàng cho người quét dọn một chút, bên trong có bàn ghế cũ kỹ, ngồi cũng không thoải mái, bất quá, phòng hướng nam, không gian rất lớn.
Hai vị Đồng Tri đứng ở một bên nhìn nàng, có tiền chính là tùy hứng.
Chỉ chốc lát sau, văn phòng rực rỡ hẳn lên, cả bộ án thư và ghế gỗ hoa lê đặt ở chính giữa, văn phòng tứ bảo an trí ở trên án thư, mỗi một loại đều là tinh phẩm.
Bình phong ngăn cách một không gian nghỉ ngơi riêng tư, đặt một chiếc ghế sô pha đôi, vải màu vàng nhạt tô điểm cho không gian nặng nề.
Lập Xuân hái một bó hoa ở trong hoa viên để cắm bình, bên trong phòng lập tức thêm mấy phần ấm áp..
Mộc Vãn Tình chỉ chỉ vào vị trí cửa sổ, "Ở bên cửa sổ đặt giường sưởi, mùa đông sẽ ngồi phía trên làm việc."
Trong tay có tiền, nàng cũng không phải là một người hà khắc bản thân, làm sao cho thoải mái.
"Vâng."
Mộc Vãn Tình mời hai người vào uống trà chiều, nước ép dưa hấu ướp lạnh, bánh sen xốp, tôm hùm cuộn, rau cải tư khang cùng gà chiên muối.
Có mặn có ngọt, luôn có một món ngươi thích.
Hai vị Đồng Tri nhìn nhau, một trước một sau đi vào.
Tưởng Đồng Tri vừa ngồi xuống liền cảm thấy khác thường: "Bàn ghế này sao lại thoải mái như vậy?"
"Tùy chỉnh theo thân thể con người, điều chỉnh chiều cao đến vị trí thoải mái nhất." Mộc Vãn Tình rót cho bọn họ hai chén nước ép dưa hấu, "Nếm thử một chút nước ép dưa hấu do nông trại nhà ta trồng."
Tưởng Đồng Tri cầm ly lên uống một hớp, mát mẻ hương vị ngọt ngào, không nhịn được ừng ực uống cạn.
"Uống ngon quá, thêm một ly nữa."
Tôn Đồng Tri lại không có tùy ý như vậy, tâm sự nặng nề, "Huyện Chủ, ngài định làm gì?"
Mộc Vãn Tình nhìn lại, "Trong sổ còn có bao nhiêu tiền?"