Người Hà gia ỷ có Đỗ phu nhân làm chỗ dựa, trong mắt không coi ai ra gì, không chút kiêng nể, mới gây ra đại họa động trời.
Nhưng, có vẻ bọn họ vẫn chưa rút ra được bài học.
Cũng đúng, bình thường đều được người người phủng, vào đại lao còn được chiếu cố đặc thù, tất nhiên sẽ không cảm thấy mình sai.
Thần sắc Mộc Vãn Tình nhàn nhạt, "Kéo ra hành hình."
Hai gã thị vệ lập tức mở phòng giam ra, kéo người ra, những người Hà gia khác nhào tới ngăn cản, nhưng, đâu phải là đối thủ của thị vệ.
Hà Thập Ngũ dọa khóc, "Không không không, cô cô ta là phu nhân Đỗ gia, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy."
"Chát chát." Ai thèm giảng nhân tình với nàng, đánh rồi nói sau.
Chỉ vài cái tát liền khiến Hà Thập Ngũ đánh sưng thành đầu heo, khóc cha gọi nương.
Hà Tứ phu nhân đau lòng, "Huyện Chủ, hài tử nhà ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng tha cho nàng ta đi."
Mộc Vãn Tình chắp tay mà đứng, kiêu căng đến cực điểm, "Các ngươi đều biết vì sao mình bị nhốt ở chỗ này đi."
Hà đại phu nhân lập tức liên tục kêu oan, "Chúng ta bị hãm hại, Huyện Chủ, xin ngài giúp chúng ta giải oan a."
Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, "Nhi tử ngươi Hà Tân đầu nhập Tây Vu, bắn chết Đỗ soái, các ngươi thật sự không biết sao?"
Hà Tân là trưởng tôn của Hà gia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trọng điểm, là hy vọng của gia tộc, tất nhiên được Đỗ phu nhân nhìn bằng con mắt khác.
Trong lòng Hà đại phu nhân bối rối không thôi, nhưng, trên mặt bày ra một bộ dáng chính khí lẫm liệt.
"Hà gia chúng ta trung thành tận tâm, lại là thông gia Đỗ gia, chúng ta có lý do gì để đầu nhập vào Tây Vu, dùng đầu óc ngẫm lại liền biết không có khả năng, Huyện Chủ Thanh Bình, không biết Hà gia chúng ta đắc tội ngươi ở đâu, ngươi cư nhiên tạo ra lời đồn đáng sợ như vậy, tâm địa của ngươi cũng quá xấu rồi."
Mộc Vãn Tinh nhịn không được nhìn thoáng qua, "Có nhi tử tất có mẫu thân, nhất mạch tương thừa xấu xa. Ngươi cũng đừng nóng vội, ta đã nói chuyện này nói cho triều đình..."
Người Hà gia sắc mặt tái xanh, triều đình?
Trên mặt Hà đại phu nhân hoàn toàn mất đi huyết sắc, hoảng sợ vạn trạng, "Ngươi nói cái gì?"
Nàng dựa vào Đỗ phu nhân, mặc kệ gây ra bao nhiêu phiền toái ở khu Tây Lương nhưng vẫn luôn dược giải quyết.
Nàng tin tưởng, về tình về lý, về công về tư, Đỗ soái cũng sẽ không làm lớn mọi việc, sẽ không đưa lên triều đình.
Dù sao, Hà gia không tốt, cũng có nghĩa rằng Đỗ phu nhân không tốt, hài tử nàng sinh ra tất nhiên cũng sẽ không tốt.
Đỗ Thiếu Huyên còn phải kế thừa Đỗ gia quân, còn phải tiếp quản Tây Lương, mâu thân hắn làm sao có vết nhơ chứ?
Từ trên xuống dưới Tây Lương đều sẽ giúp đỡ giấu diếm.
Nhưng, nàng tuyệt đối không ngờ nửa đường lại giết ra một Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình lại không có quan hệ lợi ích với ai, không cần cố kỵ nhiều như vậy.
"Chân tướng là cái gì, ta tin tưởng Ô Y Vệ sẽ điều tra rõ ràng, ta cũng tin tưởng Hoàng thượng là minh quân có tài, biện minh đúng sai."
Người khác không biết, nhưng Hà đại phu nhân biết rõ, nhà bọn họ không thể bị điều tra. "Ngươi... Làm thế nào ngươi dám?"
Mộc Vãn Tình rất thích nhìn người khác nổi điên nhưng lại không làm gì được , "Thân là Huyện Chủ triều đình thân phong, có trách nhiệm giám sát địa phương, thân là người Đại Tề, có nghĩa vụ tru sát kẻ phản quốc."
Nàng nhướng mày, "Bất luận kẻ nào cũng không được bao che phản đồ, bao gồm cả Đỗ phu nhân."
Nàng giống như là bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, vừa rồi Đỗ phu nhân muốn tới cứu các ngươi, bị ta mắng đi rồi, các ngươi không cần trông cậy vào nàng, vô dụng thôi."
Người nhà Hà: ...
Hà đại phu nhân không muốn tin đây là sự thật, "Chuyện này không có khả năng, Tưởng đại nhân, đây không phải là thật, đúng không? Tại sao Huyện Chủ Thanh Bình có thể vào đây uy hiếp chúng ta?"
Tưởng Đồng Tri đã từ bỏ cứu chửa, "Huyện Chủ Thanh Bình hiện giờ là trưởng quan đại diện khu Tây Lương, tay nắm quyền sinh sát."
"Nàng là nữ tử..." Hà đại phu nhân kinh hô một tiếng.