Tưởng Đồng Tri vẫn luôn chướng mắt người Hà gia, tuy là thân thích, nhưng không thân thiết. "Cũng là phẩm Huyện Chủ, toàn bộ Tây Lương, ngoại trừ phụ tử Đỗ soái ra, không ai có phẩm cấp cao hơn nàng, xét theo hệ thống quan trường mà nói, nàng tiếp quản Tây Lương không có gì sai."
"Đương nhiên, nàng còn có thể trực tiếp hướng lên trên, tùy thời dâng tấu chương cho quân vương."
Người Hà gia phát run, vẻ mặt tuyệt vọng.
Xong rồi, Hoàng thượng biết rồi.
Mộc Vãn Tình đúng lúc mở miệng, "Nghe nói, Hoàng thượng đời đời hận nhất hai loại người, cẩu quan tham ô cùng kẻ phản quốc, loại trước còn có một đường sinh cơ, loại sau, tru sát toàn tộc, một người không giữ lại."
Nói xong câu đó, tầm mắt của nàng đảo qua tất cả mọi người, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nếu là lập công chuộc tội, nói không chừng có thể miễn chết, mọi người chậm rãi hưởng thụ thời gian cuối cùng đi."
Sau đó, nàng quay đầu rồi rời đi.
Tưởng Đồng Tri cùng nhau lui về, Hà đại phu nhân vội vàng gọi hắn lại, "Tưởng đại nhân, Tưởng đại nhân, Huyện Chủ Thanh Bình… Không hợp với Đỗ gia?"
Tưởng Đồng Tri rũ mi mắt xuống, "Dù sao, nàng không sợ Đỗ gia."
Nội tâm Hà đại phu nhân cực kỳ suy sụp, "Vậy, lời nàng nói đều là thật?"
Tưởng Đồng Tri có chút hiểu được ý của Mộc Vãn Tình, "Đúng vậy, Ô Y Vệ sắp tới rồi, bọn họ có quyền điều tra, tìm hiểu, xử tử kẻ phản quốc."
Lời này vừa nói ra, nữ quyến Hà gia càng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Hà lục phu nhân liền kêu lên, "Ta muốn gặp Huyện Chủ Thanh Bình, ta tranh thủ lập công chuộc tội."
Mặc kệ ánh mắt của những người khác, nàng đi theo cai ngục.
Có người thứ nhất, tát nhiên sẽ có người thứ hai, tố giác lẫn nhau, chỉ cầu lập công.
Vì mạng sống, các nàng nên nói đều nói, không nên nói cũng nói, triệt để bán đứng Hà gia.
Chuyện bẩn thỉu từng làm, từng chuyện từng chuyện đều lật ra.
Còn đào ra được mấy gian tế, những gian tế này thông qua tay người Hà gia để chi phối quyết định của Đỗ phu nhân.
Sau đó, những thứ này được Mộc Vãn Tình công bố cho toàn dân, lần này triệt để đóng đinh tội trạng của Hà gia, ai cũng không cứu được bọn họ.
Bá tánh bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lại xét nhà Hà gia, xét hay lắm.
Ngay cả thanh danh Đỗ phu nhân cũng không giữ được, có người mãnh liệt đề nghị Đỗ soái hưu thê.
Sau khi Đỗ phu nhân biết được phun ra một ngụm máu, liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ, bệnh nặng một hồi.
Chờ nàng thật vất vả mới khỏi bệnh, mới biết được, Mộc Vãn Tình đều đã xử trí người Hà gia, toàn thành công thẩm trước mặt bá tánh, cục diện vô cùng khoa trương.
Nam đinh Hà gia cũng không cần nhắc tới, tất cả đều bị đưa đến doanh tiền phong làm bia đỡ đạn, cho dù còn sống trở về, cũng phải lưu đày ngàn dặm.
Nữ quyến Hà gia đều bị phạt, người làm qua chuyện xấu đều đi lao động cải tạo, làm việc nặng nhọc để chuộc tội.
Chưa từng làm chuyện xấu cũng không thể tha, đầu năm nay một người phạm pháp, cả tộc đều ngồi.
Nếu đã được Hà gia che chở cẩm y ngọc thực, tất nhiên cũng phải cùng nhau chịu tội.
Nhiều lắm là phân cho công việc nhẹ nhàng một chút.
Bá tánh vỗ tay khen ngợi, nhao nhao khen Mộc Vãn Tình là người tốt, danh vọng của Mộc Vãn Tình lại tăng mạnh một đợt.
Nàng không sợ cường quyền, thay bá tánh lên tiếng, thay bá tánh ra mặt kêu oan, không ai cảm thấy việc nàng rat mặt thẩm án có vấn đề gì.
Hoặc có thể nói, đều bị bá tánh cố ý vô tình bỏ qua, chỉ cần có lợi với bá tánh, họ mặc kệ nàng là nam hay nữ.
Nữ tử làm chủ nhà cũng không phải chưa từng thấy qua, nữ tử làm quan như thế nào lại không được?
Cứ như vậy, Mộc Vãn Tình giẫm lên người Hà gia thuận lợi vượt qua cửa ải gian nan nhất.
Lấy thân phận một nữ tử tiếp nhận phủ Đô Ty, thuận lợi được công chúng tiếp nhận, không bị bài xích.
Đương nhiên, cũng không thể bỏ qua việc nàng âm thầm phái người dẫn dắt dư luận.