Mộc Vãn Tình đem bối cảnh gia thế của mọi người phơi bày ra ánh sáng, "Ta cho các ngươi một cơ hội, nói thật những gì các ngươi làm trong nửa năm qua.”
Cẩu Tử hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Ta... không làm gì cả, oan uổng quá.”
Mộc Vãn Tình mặt mày thanh lãnh nói: "Kéo ra ngoài chém.”
Quan sai lập tức tới kéo người, Cầu Tử bị dọa hồn phi phách tán, ôm lấy Hứa Dũng gần nhất, sống chết không chịu buông tay.
Hứa Dũng bị ôm quá chặt, sắp tắt thở, khó khăn nói: "Huyện Chủ tha mạng, ta nói, ta đây liền nói, chúng ta là...... muốn kích động lòng dân.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh kỳ lạ, đồng bạn của hắn đồng loạt nhìn qua, thần sắc không dám tin.
Sao ngươi dám nói sự thật? Không muốn sống nữa sao?
Nhưng Mộc Vãn Tình vô cùng bình tĩnh, hình như đã sớm đoán được, "Vì sao chọn trúng Lương Thành?”
Hứa Dũng dứt khoát bất chấp tất cả, bất cứ giá nào, "Đỗ gia quân đều đi tiền tuyến, Lương Thành phòng ngự trống rỗng, Đỗ soái lại bị trọng thương, quần long vô thủ......”
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, "Lý do này còn chưa đủ, không thể thuyết phục ta.”
Hứa Dũng hít sâu một hơi, ai có thể nghĩ tới hắn cư nhiên thua ở trong tay một nữ tử.
"Có người bảo chúng ta tới Lương Thành, nói, Lương Thành là lòng dạ của Tây Lương, trung tâm chính trị quân sự, có ý nghĩa đặc thù, chiếm bao nhiêu thành trấn nhỏ cũng không có ý nghĩa bằng chiếm Lương Thành."
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Hắn còn nói sẽ giúp các ngươi chiếm Lương Thành, đúng không?”
Hứa Dũng hết hồn hết vía, nếu không phải hắn còn vài phần lý trí, chắc phải hoài nghi Mộc Vãn Tình mới là người đứng sau hành động lần này, sao nàng cái gì cũng biết? “... Đúng vậy.”
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, cấu kết, lợi dụng lẫn nhau mà thôi, "Người nọ là ai?”
Hứa Dũng thành thật khai báo, dù sao cũng không giấu được, "Người nọ che mặt, chúng ta cũng không biết lai lịch của hắn.”
Tưởng Đồng Tri nghe mà thất vọng, nhưng Mộc Vãn Tình rất lạnh nhạt, nếu dám vươn tay, sớm muộn gì cũng bắt được người kia.
"Các ngươi phạm tội phản quốc."
A Tiến là người đầu tiên gào lên, "Phản quốc? Huyện Chủ, chúng ta oan uổng a, chúng ta thật sự không biết đó là người ngoại quốc."
"Thật sự không biết? Vẫn là giả vờ không biết?" Trong mắt Mộc Vãn Tình đều là vẻ khinh bỉ, "Quốc gia gặp nạn, Đỗ gia quân lao tới tiền tuyến chiến đấu đẫm máu, vô số nam nhi nhiệt huyết thà đầu rơi máu cháy, cũng không cho địch nhân bước vào biên quan một bước, bọn họ thủ vệ quốc gia này, thủ vệ vô số bá tánh Tề quốc, các ngươi lại ở sau lưng đâm dao nhỏ, đây không phải phản đồ thì là cái gì?"
"Các ngươi một đám tự cho là lòng mang chí lớn, nằm mơ gây dựng một phen đại nghiệp, mà ngay cả tình yêu nước đều không có, cùng lắm chỉ là mấy kẻ dã tâm mờ mắt vì dục vọng, hơn nữa còn là loại phế vật mà dám mang dã tâm cao, ở trong tay ta một chiêu đều không đấu lại."
Mấy người Hứa Dũng bị nàng nói không ngẩng đầu lên được, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Kế hoạch của bọn họ coi như chu đáo chặt chẽ, nhưng, thật không may, đối thủ bọn họ chọn trúng lại là Mộc Vãn Tình.
Lương Thành là địa bàn của Mộc Vãn Tình.
Ở một khắc khi bọn họ ra chiêu, Mộc Vãn Tình liền trực tiếp tiêu diệt bọn họ, "Người coi bá tánh là thịt cá cho dù nhất thời đắc chí, cuối cùng cũng sẽ bị bá tánh xử lý."
Tâm thần mấy người đại chấn, kinh hoàng sợ hãi phát run, đây là muốn xử lý bọn họ?
Hứa Dũng tay phải bóp lòng bàn tay, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, nói: "Huyện Chủ, Hứa mỗ chỉ cầu một cơ hội lập công để đipwck miễn tội.”
Nếu không phải muốn dùng bọn họ, nàng đã sớm đem bọn họ kéo ra ngoài chém.
Đây là cơ hội duy nhất của họ.
Mộc Vãn Tình cũng không vòng vo, trực tiếp hạ lệnh, "Ngươi rất giỏi mê hoặc lòng người, vậy, đi dẫn dân chạy nạn đến đây.”
“Cái gì?” Hứa Dũng hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
“Dẫn dân chạy nạn tới đây, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, Lương Thành cần nhân thủ xây dựng.” Mộc Vãn Tình không nói, đánh giặc cũng cần nhân thủ.
Đại Tề vốn là chế độ đóng quân, thời bình là dân, thời chiến là binh.