Mấy người Hứa Dũng nhìn nhau, thần sắc đều rất phức tạp.
“Thứ này phải sửa bao lâu?”
“Huyện Chủ Thanh Bình nói, muốn giàu thì sửa đường trước, ý của nàng là muốn lát đường xi măng khắp Tây Lương.”
Đường chính trong thành, đường lớn ngoài thành đều sửa thành xi măng, trời mưa sẽ không lầy lội, thuận tiện đi lại.
Hứa Dũng thật tuyệt vọng, vậy phải sửa tới khi nào?
Mỗi ngày bận rộn từ sáng đến tối, một khắc cũng không rảnh rỗi, thật sự mệt mỏi, mỗi buổi tối vừa dính vào giường liền ngủ.
Ăn uống cũng tạm được, một ngày ba bữa đều là bánh bao thịt và canh xương.
Hơn nữa, nhìn đường xi măng xây dựng từng chút một, vô cùng có cảm giác thành tựu.
Nhưng, Hứa Dũng lòng mang chí lớn, nào cam tâm cả đời sửa đường?
Làm nửa tháng đã là cực hạn, hắn liền mang theo đồng bạn chạy trốn.
Chờ đêm khuya yên tĩnh, mấy người liền thần không biết quỷ không hay lén chạy ra ngoài, thuận lợi chạy ra ngoài mấy dặm, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
“Kỳ thật, ta cảm thấy sửa đường xi măng cũng rất thú vị.”
“Ngươi có chút tiền đồ đi được không? Chúng ta là người làm chuyện lớn.”
A Tiến bỗng nhiên nói một câu, "Nếu trộm được cách điều chế xi măng, còn sợ không làm chuyện lớn được sao?”
Mọi người trầm mặc, Hứa Dũng nhẹ nhàng thở dài, "Nói rất có đạo lý, đáng tiếc, tất cả công thức đều nằm trong tay Mộc gia.”
Quản sự sửa đường họ Mộc, không cần phải nói cũng biết là tộc nhân của Mộc Vãn Tình.
Làm quen cũng không có tác dụng.
Ngô Nhân lắc lắc đầu, "Quên đi, chạy trước đi.”
Đúng lúc này một thanh âm mãnh liệt vang lên, "Chạy đi đâu?"
“Đi…” Ngô Nhân quay đầu, sợ đến hồn phi phách tán, “A a a.”
Một đám quan sai đứng cách đó không xa, nói: "Chạy chậm như vậy, so với rùa đen còn chậm hơn.”
Mọi người khóc không ra nước mắt, bị bắt được.
Có người còn muốn giãy chết, "Quan gia, chúng ta đi...... nhà xí, đêm khuya không thấy rõ đường, đi nhầm hướng rồi.”
Cho dù đã đi ra khỏi doanh địa mấy dặm, còn phải gắng gượng nói dối.
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”
“Ngu xuẩn.” Quan sai đều lười cùng bọn họ phí nhiều miệng lưỡi.
“Mang hết đi.”
Mấy người liên tục kêu oan, quan sai đặc biệt im lặng, không nói hai lời liền cột mấy người vào trên cây hung hăng quất một trận.
Sau khi xong việc, ném bọn họ về phía doanh địa sửa xi măng, nghênh ngang rời đi.
Bá tánh biết bọn họ chạy trốn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nói, tại sao lại có kẻ ngốc như vậy?
Vài ngày sau, thương thế của mấy người hòa hoãn lại, lại bắt đầu tổ chức chạy trốn.
Nhưng, nửa đường lại bị bắt lại, lại là một trận roi, xong liền ném trở về doanh địa.
Lần lượt tuần hoàn, cuối cùng, ý tưởng chạy trốn của mấy người Hứa Dũng hoàn toàn bay mất.
“Ta muốn gặp Huyện Chủ.”
Quan sai khịt mũi coi thường, "Huyện Chủ là người muốn gặp là có thể gặp sao?”
Hứa Dũng kiên định nói, "Nàng nhất định sẽ gặp chúng ta.”
Hắn lời này nói chắc chắn, nàng chắc chắn không muốn mạng của bọn họ, cứ mỗi lần trốn là đánh bọn họ một lần, càng giống như quá trình thuần phục.
Không thấy mọi người ngay từ đầu hùng tâm vạn trượng, hôm nay đều chán nản ủ rũ sao?
"Chờ."
Chờ rồi chờ, chờ hơn nửa tháng, chờ đến khi tất cả mọi người tuyệt vọng, lúc này mới bị xách đi.
Lúc này đây, bọn họ cung kính hành lễ, "Tham kiến Huyện Chủ.”
Mộc Vãn Tình ngồi ở chủ vị, không kêu lên, trong tay lật một quyển sách nhỏ, "Hứa Dũng, chi thứ của Hứa gia Lương Châu, trong nhà giàu có, phụ mẫu khỏe mạnh, hai ca ca một muội muội, hai năm trước cùng con cháu chi thứ tranh đoạt một kỹ nữ mà trở mặt, bị trục xuất khỏi gia tộc.”
Hứa Dũng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc vạn phần.
Mộc Vãn Tình vẫn tiếp tục đọc, "Ngô Nhân, sinh ra trong nhà một phú thương, năm tuổi phụ thân bất ngờ qua đời, gia đạo cũng sa sút, du côn lưu manh.”
“A Tiến, cùng Ngô Nhân tương giao tâm đầu ý hợp....”
Theo lời của nàng, sắc mặt mấy người Hứa Dũng càng ngày càng tái nhợt, hoảng sợ không thôi.
Gốc gác của bọn họ đều bị lật ra, tra rõ ràng.