Trong lòng Tưởng Đồng Tri có cảm giác khó chịu, "Phụ soái, ngài ăn uống thế này cũng quá đơn giản rồi, không cần thiết phải tiết kiệm như thế."
Đỗ soái rất nghiêm khắc với bản thân mình, nhưng những lúc quan phủ thiếu tiền, lại không chút nghĩ ngợi cầm tiền trong khố phòng nhà mình ra.
"Như vậy cũng xem như tốt rồi, bình thường lúc đánh trận đều gặm bao là xong một bữa rồi."
Hắn vốn là người không để tâm chọn lựa trong việc ăn mặc, có thể no ấm là được rồi.
Huống chi nhi tử còn đang ở tiền tuyến đánh trận, không biết có được ăn một miếng cơm nóng hay không, hắn nào có tâm tình ăn uống thả cửa?
Tưởng Đồng Tri yên lặng gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu, món ăn này là được truyền ra từ khi Mộc Vãn Tình đi vào Lương Thành, tất cả mọi người đều rất thích.
Đỗ soái ăn hai miếng thịt kho tàu liền không ăn được nữa, nhịn không được than nhẹ, "Ta thật sự già rồi."
Tưởng Đồng Tri nhìn tóc Đỗ soái đã bạc trắng hết cả, nhìn qua già hơn mười mấy tuổi so với tuổi thật của mình, quá khổ tâm.
"Phụ soái, ngài phải sống thật khỏe mạnh, đối với bá tánh Tây Lương chính là an ủi lớn lao, ngài vĩnh viễn là Đỗ soái không ai có thể thay thế."
Bá tánh đối với hắn vẫn kính yêu như cũ, đều không quên đi công lao mấy chục năm đóng giữ biên cương của hắn.
Đỗ soái khẽ lắc đầu, hiện tại hắn không mong muốn điều gì, chỉ hy vọng Đỗ Thiếu Huyên có thể mang theo Đỗ gia quân đánh thắng cuộc chiến này.
"Để Tĩnh Xu ra ngoài làm việc, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tĩnh Xu chính là Đỗ đại tiểu thư, hắn coi trọng nhất là nhi tử độc nhất, thương yêu nhất là tiểu nữ nhi, nhưng nể trọng nhất lại là đại nữ nhi.
Mỗi một hài tử đều là báu vật trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng nhi nữ cùng nhi tử của mình đều có thể học được nhiều hơn một chút, biết nhiều sẽ không cần lo lắng.
Dưới tình huống không có hào quang của gia tộc, không có tài phú ở bên người, bọn nhỏ vẫn có thể độc lập sống sót trên đời, sống nở mày nở mặt, đây chính là điều mà hắn mong ngóng.
Nếu là trước kia, Tưởng Đồng Tri khẳng định sẽ không đồng ý, nữ nhân không có việc gì thì ở trong nhà trông nom hài tử, ăn ăn uống uống, hoạt động xã giao một chút là được rồi.
Nhưng, hiện tại đã có suy nghĩ khác biệt.
Những người từng thấy qua phong thái của Mộc Vãn Tình đều sẽ bị mị lực trên người nàng làm cho khuynh đảo.
Nói như thế nào đây, không phải cái loại ái mộ giữa nam với nữ, mà là ngưỡng mộ đối với cường giả.
"Ta toàn lực ủng hộ, nếu có thể thì đi theo bên người Mộc Vãn Tình làm việc là tốt nhất, ngài không biết huynh đệ Mộc gia đã trưởng thành nhanh chóng như thế nào đâu, ta nhìn mà còn có chút đỏ mắt."
Đỗ soái nhíu mày hỏi: "Nàng chỉ dẫn theo huynh đệ Mộc gia sao?"
"Đúng vậy, nàng phi thường có chừng mực, nắm chắc vừa đúng, không nhiều một phần, cũng không ít một phần." Trong cuộc đời của Tưởng Đồng Tri, người mà hắn bội phục nhất chính là Đỗ soái, bây giờ còn có thêm một người là Mộc Vãn Tình.
Hắn nhẹ nhàng than thở, "Thật không biết tại sao tuổi nàng còn nhỏ như vậy lại có thể làm đến bước này?" Làm việc quả quyết, làm người cũng khéo léo hào phóng.
Mang theo người của mình là quy tắc ngầm, dù sao ngươi cũng cần một ít người để làm trợ thủ.
Nhưng, không thể coi đồ vật giống như của nhà mình, mang tới tất cả họ Mộc.
"Trời sinh." Thanh âm nhẹ nhàng của Đỗ soái vang lên, nghe như đang phiền muộn, lại giống như đang hâm mộ.
…
Mấy người Hứa Dũng bị kéo đi sửa đường, thời điểm bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đường xi măng bằng phẳng, ánh mắt đều trừng thẳng.
Cái này...... cũng quá thần kỳ.
Bá tánh dẫn dắt bọn họ làm việc đảm đương chức vụ đại sư phụ, đắc ý khoe khoang, "Đây cũng là do Huyện Chủ Thanh Bình nghiên cứu chế tạo ra, dựa vào công lao này mới mang theo toàn tộc được Hoàng thượng đặc xá.”
Từ sau khi Huyện Chủ Thanh Bình đến, Lương Thành thay đổi rất lớn, rất nhiều bá tánh nghèo khổ có thể ăn bữa cơm no.
Chỉ riêng xi măng này sửa cửa thành, sửa đường, xây nhà, đã giải quyết được rất nhiều vấn đề nhân lực, mọi người rất cảm kích Huyện Chủ.