Sau khi bông được hái xuống cần phải tiến hành gia công thô đơn giản, phơi khô, làm sạch bông, đạn bông vải, dệt bông, đây đều là những công việc tốn thời gian cùng sức lực.
Về sau, lại gia công sâu hơn, làm thành các loại chế phẩm bằng bông vải, cùng miếng bông cồn, ép dầu, cam du vân vân.
Những công việc này đều cần rất nhiều nhân thủ.
Chỉ có hơn hai vạn dân chạy nạn căn bản không thể lấp được cái lỗ hổng này, còn phải tiếp tục suy nghĩ biện pháp để tuyển người.
Không thể không nói, chuyện mấy người Hứa Dũng làm chính là thay nàng may áo cưới.
Ừm, kỳ thật vẫn còn chưa đủ.
Nhưng cũng phải cảm tạ ngươi, bởi vì có ngươi, bốn mùa đều ấm áp!
Từng tốp từng tốp người đi vào phòng, lại đi ra, đi đi tới tới như nước chảy.
Từng mệnh lệnh được ban bố, toàn bộ Lương Thành đều đang hoạt động.
Mộc Vãn Tình thật vất vả mới có thể dừng lại, uống một ngụm trà, rồi nói: "Đi mời hai vị Đồng Tri lại đây."
Rất nhanh sau đó, hai vị Đồng Tri một trước một sau đi đến trước mặt của nàng.
"Huyện Chủ, ngài có gì cần dặn dò sao?"
Mộc Vãn Tình mời bọn họ ngồi xuống, nha hoàn dâng trà xanh cùng điểm tâm lên.
Chờ bọn hắn ăn mấy khối điểm tâm, Mộc Vãn Tình mới đi vào chuyện chính, "Chi phí khai hoang đến từ nơi nào?"
Tôn Đồng Tri đã quen khóc than, "Ách? Quan phủ không có tiền a, nếu không, ngài lại quyên một chút......"
Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Quyên tiền là không thể nào, nhưng ta có thể bỏ tiền ra."
Nàng phân biệt công tư rõ ràng, ranh giới rành mạch, ngược lại những người trong quan phủ này lại muốn trộn lẫn với nhau.
"Có ý gì?" Tôn Đồng Tri bị lời nói của nàng làm cho không hiểu gì, không phải đều là một ý sao?
Mộc Vãn Tình không vòng vo cùng bọn hắn nữa, thời gian quý giá, nàng đã phải thức đêm vài ngày liên tiếp, không thể tiếp tục như vậy được.
"Nếu như ta bỏ tiền ra, thì phải ghi tên trên danh nghĩa của ta, nếu như quan phủ ra, vậy thì ghi tên trên danh nghĩa quan phủ, việc này liên quan đến cá nhân ta, ta phải tránh hiềm nghi, cho nên mấy người các ngươi thương lượng đi."
Nàng nói về tình về lý đều rất thẳng thắn, hai vị Đồng Tri nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt.
"Cái này......Trước đợi bọn ta thảo luận một chút đã."
Mộc Vãn Tình làm việc như sấm rền gió cuốn, "Ta cho các ngươi thời gian một ngày, bởi vì ta dự định sau khi khai hoang sẽ trồng một nhóm cỏ chăn nuôi súc vật, nếu bây giờ không gieo trồng thì sẽ không kịp."
"Không thành vấn đề." Tưởng Đồng Tri cũng rất thống khoái.
Nói là thương lượng, nhưng thật ra là đi hỏi ý kiến của Đỗ soái.
Vừa đến lúc tan việc, hai vị Đồng Tri liền đến nhà bái phỏng.
Đỗ soái trầm ngâm nửa ngày, hắn vốn không nên nhúng tay, nhưng, việc này nhìn thì thấy đơn giản, thật ra lại liên quan đến rất nhiều mặt.
"Ghi tên trên danh nghĩa quan phủ, nếu như không đủ tiền, liền lấy từ khố phòng của Đỗ gia chúng ta."
Hắn biết quan phủ cực kỳ nghèo, bổng lộc tháng trước thiếu chút nữa là không nhận được.
Tưởng Đồng Tri theo bản năng lắc đầu, "Vậy thì không cần, không lâu trước đó kê biên tài sản Hà gia..."
"Khụ khụ." Tôn Đồng Tri ở một bên ho đến dữ dội.
Sắc mặt Tưởng Đồng Tri cứng đờ, cái đầu óc heo này của hắn! Bình nào không động đến lại đi động đến bình này!
"Gom góp một chút sản nghiệp của phú thương đào tẩu, nên bán thì bán, nên cho thuê thì cho thuê, khoản thu nhập này hẳn có thể chống đỡ một đoạn thời gian khai hoang."
Không đủ thì tính sao, dù sao cũng có thần tài Mộc Vãn Tình ở đây, có gì phải sợ chứ.
Ba người thương lượng nửa ngày, đạt thành nhất trí.
Tôn Đồng Tri tìm một lý do đi trước, Tưởng Đồng Tri ở lại bồi Đỗ soái cùng nhau ăn cơm.
Toàn bộ Đỗ phủ vắng ngắt, phủ trạch không có nữ chủ nhân quả thật không giống trước.
Ăn uống ở Đỗ phủ rất đơn giản, hai người chỉ có ba món mặn một món canh, đều là những món ăn bình thường trong nhà.
Đây là vì có khách tới nên nhiều làm thêm hai món ăn, bình thường Đỗ soái ăn càng đơn giản hơn.
Tưởng Đồng Tri nhìn thức ăn trên bàn, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa rau xào chau, một đĩa rau xào đậu hũ, một bát canh, một đĩa bánh bao chay.
Nói ra ngoài, chỉ sợ không có ai tin tưởng trưởng quan tối cao lại ăn uống đơn giản như vậy.
So sánh ra thì những quyền quý ăn uống toàn sơn hào hải vị kia đúng là xa xỉ vô độ.