Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622.

Chương 622. - Chương 622. -

Hứa Dũng nhìn thấy một chậu đồ ăn đầy dầu mỡ cùng với tương ớt, chưa từng được thấy qua, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Một nha dịch phát cho bọn hắn mỗi người một cái bát, "Huyện Chủ chỉ định muốn ăn đậu hũ tê cay ăn cùng với cơm trộn, hôm nay các ngươi thật đúng là có lộc ăn, đi theo có thể được hưởng ké."

Mỗi người được một bát cơm , trộn lẫn quấy đều, hạt cơm bóng loáng tỏa sáng tản ra mùi thơm mê người.

Nhưng trong lòng tất cả mọi người có do dự, sẽ không phải là bữa cơm trước khi chặt đầu chứ?

A Ngưu không chống cự nổi dụ hoặc ngao ô ăn một miếng , lập tức bị mùi vị thơm ngon làm cho chấn động, không khỏi lệ nóng doanh tròng.

Trời ạ, đây là cái mỹ vị thần tiên gì vậy?

A Tiến ngồi ở đối diện hai tay run run một chút, "A Ngưu, cơm này khó ăn đến phát khóc sao?"

A Ngưu yên lặng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, xong đó dùng sức gật đầu, "Ừm, quá khó ăn, một bát cơm này của ngươi không bằng cho ta đi, ta giúp ngươi ăn hết."

A Tiến còn chưa kịp phản ứng gì, Hứa Dũng đã cầm đũa lên bắt đầu ăn, động tác dừng lại, lập tức tăng thêm tốc độ, ăn như hổ đói.

Quên đi, coi như đây có là bữa cơm chặt đầu cũng phải ăn thật no.

Cơm nước xong xuôi, bọn hắn liền được đưa tới trước mặt Mộc Vãn Tình, "Huyện Chủ, ta đã đem tất cả bọn hắn đến đây."

Mộc Vãn Tình lật xem một phần tư liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, “Tất cả đều nói một chút về lai lịch thân thế của mình đi, cùng với mục đích của chuyến đi lần này."

Nàng không chút phấn son, hoàng y kim quan, tinh thần phấn chấn, dung mạo thanh diễm vô song.

Đám người ngơ ngác nhìn nàng, đây chính là Huyện Chủ Thanh Bình a.

Hứa Dũng khô khan nói, "Huyện Chủ, ngài có chỗ hiểu lầm với bọn ta, bọn ta đều là người có xuất thân nghèo khổ, trong nhà gặp khó khăn......"

Mộc Vãn Tình ngẩng đầu lên rồi liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đạm mạc, không mang theo một chút tình cảm nào.

Tất cả lời nói của Hứa Dũng đều mắc kẹt trong cổ họng, đáy lòng dâng lên một cỗ khí lạnh.

Đôi mắt này cũng không phải là thứ mà thiếu nữ ngây thơ trong khuê phòng dưỡng thành được, cường đại, lạnh lùng mà vô tình.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình đảo qua trên người mỗi người, "Biết chữ không?"

Hứa Dũng còn chưa nói cái gì, A Tiến đã giành nói trước: "Không có, chúng ta đều không biết dù chỉ một chữ."

Trong mắt Mộc Vãn Tình lóe lên một tia trào phúng nhàn nhạt, luôn có người lanh chanh tự cho là mình thông minh.

"Vậy thì đáng tiếc, ta vốn định sắp xếp cho các ngươi một chút công việc văn thư thoải mái, vậy thì đi sửa đường đi."

Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, "Cái gì? Sửa đường?"

Mộc Vãn Tình phất phất tay, lập tức có người đi đến kéo bọn hắn xuống.

"Tằng ca, phái người nhìn chằm chằm bọn hắn, tiếp tục đào sâu nội tình, ta còn muốn dùng tới bọn hắn."

“Vâng."

"Đem sự việc lần này viết thành báo cáo cho ta." Mộc Vãn Tình đối với người của mình vẫn rất chiếu cố, "Ta thỉnh công cho các ngươi, cũng nên thăng tiến một chút."

Tằng đại nhân hớn hở ra mặt, "Tạ ơn Huyện Chủ."

Chờ hắn đi khỏi, Mộc Vãn Tình liền gọi cho người gọi hai huynh đêh Mộc Tử Thành đến.

"Đại ca, ngươi phụ trách quản lý công việc khai hoang, tuỳ thời chú ý đến động thái của nhóm người dân chạy nạn này, nếu có chỗ không đúng, nhanh chóng tới báo."

Mặc dù đã chia tách một chi đội ngũ, nhưng công việc khai hoang có đến hơn năm ngàn nhân số, xử lý không tốt liền gây ra rất nhiều phiền phức.

"Được." Mộc Tử Thành là một viên gạch, bị chuyển đi đâu cũng được, không sợ mệt nhọc.

Hắn đang nhanh chóng trưởng thành, đã có thể một mình gánh vác một phương.

Mộc Vãn Tình rất yên tâm về hắn, đến lúc đó phái thêm ít nhân thủ cho hắn.

"Nhị ca, phụ thân phụ trách một khối nông trang cùng xưởng ở bên kia, vì vậy ngươi liền phụ trách mấy nông trang nhỏ cùng bá tánh ở đó, đừng phớt lờ."

Người làm việc vặt và người trồng trọt tổng cộng lại có bốn ngàn người, những người này được phân đến những nông trang khác nhau.

Mà hai cái xưởng đang được xây dựng thêm để mở rộng, bông cũng tiến vào thời kỳ chín muồi, không lâu sau đó có thể thu hoạch được rồi.

Bình Luận (0)
Comment