Mấy người Ngô Nhân quay mặt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng thất bại, chuyện này không giống với những gì bọn hắn đã nói trước đó.
Thế nhưng mà, bọn hắn lại là người muốn tạo nên một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt.
Trong lúc bọn họ sầu muộn, lại có thêm thông cáo mới.
"Chiêu mộ một nhóm người có tay nghề trồng trọt tốt, yêu cầu thân thể khỏe mạnh, có kinh nghiệm trồng trọt phong phú, bao ăn bao ở, có thể mang theo gia quyến, muốn làm liền đi cùng mấy vị quan sai này."
"Chiêu mộ một nhóm người làm việc vặt, không giới hạn tuổi tác, không giới hạn giới tính, lương tháng ba trăm văn, muốn làm liền đi theo mấy vị quan sai này."
Nghe xong những lời này, từng nhóm người tuổi già sức yếu liền đi về phía trước.
Không làm được việc khác, nhưng việc này có thể.
Có đường sống rồi thì làm gì có ai nguyện ý đi tạo phản chứ?
Theo màn đêm buông xuống, nhóm người dân chạy nàng càng ngày càng ít, mấy người Hứa Dũng càng ngày càng cảm thấy bối rối.
Chỉ có mấy người bọn hắn không được phép đi, chỉ có thể ở lại dưới cửa thành, đây là muốn làm gì?
Ngô Nhân gấp đến dậm chân, "Dũng ca, xem ra chúng ta sẽ bị xử lý , phải làm sao bây giờ?"
Lương Thành này quá tà môn, bọn hắn cũng chưa kịp làm gì đã bị nhìn chằm chằm một cách gắt gao, nhất cử nhất động đều trong tầm kiểm soát của đối phương.
Dũng ca chau mày nói: "Tất cả chuyện này đều là bút tích của Huyện Chủ Thanh Bình."
Ngô Nhân liếc mắt nói: "Ta đương nhiên là biết, nói cái gì có ích hơn đi."
Nàng chỉ lộ mặt một lần liền khống chế cục diện, khiến cho tất cả mọi người đều phải dựa vào sắp xếp của nàng mà làm việc.
"Bàn bạc kỹ hơn đi." Dũng ca không có kế sách nào khả thi cả, trước đó chưa từng phải đứng trước nguy cơ như vậy.
Bị người khác nhìn chằm chằm thì có thể làm gì được chứ? Vẫn nên nghĩ biện pháp bảo vệ cái mạng nhỏ này đi.
Huyện Chủ Thanh Bình kia cũng không phải loại người lương thiện gì, giết người không chớp mắt.
A Nhân: ......Điều ta muốn nghe là cái này sao? Hả?
Một giọng nói lớn tiếng vang lên, "Hứa Dũng, Ngô Nhân, A Tiến, Cẩu Tử, Dương Đản Tử, A Hải, A Ngưu, Huyện Chủ Thanh Bình cho các ngươi đi vào."
Những người bị điểm tên không tự chủ được mà có chút run lên, nhìn thấy cổng thành chầm chậm mở ra mà như thấy được cánh cửa địa ngục.
Kinh hoàng, sợ hãi!
Một nam nhân cao lớn mang theo bọn họ tiến vào thành, A Tiến nhìn hắn mấy lần, "Ngươi không phải nói mình là dân chạy nạn sao?"
Biết ngay đây là gian tế Lương Thành, chuyên môn lẫn vào bên trong đám người dân chạy nạn, phá hư chuyện tốt của bọn hắn, hừ.
Nam nhân cao lớn lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Tổng Kỳ Tằng Chí Cường làm việc dưới trướng Huyện Chủ Thanh Bình, phụng theo mệnh lệnh của Huyện Chủ thay những dân chạy nạn bài ưu giải nạn."
Là nhóm quan sai đầu tiên đi theo Mộc Vãn Tình, bọn hắn không giống với những người khác, không phải đơn thuần là cấp trên cấp dưới, mà là phụng nàng làm chủ.
Mộc Vãn Tình vừa lên nhậm chức liền điều Tằng đại nhân cùng các huynh đệ của hắn đến bên người, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh của nàng.
"Đám người các ngươi thế mà dám ở trên địa bàn của Huyện Chủ gây sóng gió, thật sự là không biết sống chết."
Mộc Vãn Tình là ai? Nàng thông minh tuyệt đỉnh, quyết thắng với nhân vật ở xa ngàn dặm.
Mấy người Hứa Dũng nghe vậy càng cảm thấy sợ hãi hơn, nhưng, vẫn phải gắng gượng chống đỡ.
"Chúng ta lại không có làm gì, chỉ là cùng mọi người đến Lương Thành lánh nạn......"
Tằng đại nhân cười ha ha một tiếng: "Tự cho mình là người thông minh, đều nghĩ là có thể giấu diếm được con mắt của Huyện Chủ, kết quả thì sao? Đều biến mất vô tung vô ảnh."
Thân thể Cẩu Tử phát run,"Tằng đại nhân, chúng ta thật sự là lương dân."
Hắn hận không thể đem hai chữ lương dân viết lên mặt.
Khi Tằng đại nhân chui vào bên trong đám người dân chạy nạn đã nghe được rất nhiều tin tức, "Huyện Chủ nói phải, thì đó mới phải, nếu nàng nói không phải, các ngươi chính là đạo tặc, không tiếp nhận sự phản bác."
Hứa Dũng: ......
Một đám người lo lắng bất an, trên mặt mang vẻ sợ hãi, hai chân hai tay đều đang phát run.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn hắn, thế mà bọn hắn bị mang đi ăn cơm.