Mộc Tử Ngang đứng bên cạnh nàng vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Muội muội, ngươi thành công rồi.”
Hôm nay chỉ có Mộc Tử Ngang rảnh rỗi cùng nàng đi ra ngoài, Mộc nhị gia sắp điên rồi, tất cả mọi thứ ở nông trang Thủy Mộc đều do hắn quản.
Xưởng sản xuất vải bông đúng thời cơ mà sinh ra, xưởng sản xuất chế phẩm bông, xưởng sản xuất lốp bông cùng nhau khai trương, đủ cho hắn bận rộn.
Mộc Tử Thành còn đang bận khai hoang, không thoát thân được.
“Đương nhiên, ta là ai cơ chứ!” Mộc Vãn Tình mi mắt cong cong, thanh âm có chút kiêu ngạo.
Mộc Tử Ngang không khỏi bật cười, mặc kệ thân phận địa vị của nàng thay đổi như thế nào, nàng vẫn là muội muội đáng yêu kia.
“Đúng vậy, muội muội ta là người giỏi nhất, là niềm tự hào của cả nhà chúng ta.”
Mộc Vãn Tình lập tức có qua có lại, khen hắn: "Nhị ca, huynh cũng rất lợi hại, quản lý dân chạy nạn ở nông trang rất tốt, không xảy ra chuyện gì.”
Mộc Tử Ngang cười híp mắt, người khác khen hắn như vậy hắn không có cảm giác gì, nhưng được muội muội khen rất là êm tai.
"Những người chạy nạn kia vốn cũng là lương dân an phận thủ thường, đúng rồi, ngươi định an trí như thế nào?”
Mộc Vãn Tình đã sớm nghĩ kỹ, "Cho phép dân chạy nạn ở lại Tây Lương, mỗi người chia hai mẫu đất, miễn thuế hai năm.”
Lúc trước không đề cập tới, là xem phản ứng của các bên.
Mộc Tử Ngang từ trong đáy lòng cao hứng, nói: "Vậy thì tốt quá, hai mẫu đất tuy ít, nhưng cam đoan sẽ không chết đói, lúc rảnh rỗi còn có thể làm việc ngắn hạn, công việc năm nay rất dễ tìm, chỉ cần chăm chỉ làm việc thì có đường sống.”
Mộc Vãn Tình cầm lấy chén trà uống một ngụm, "Nhị ca, huynh còn muốn đi lính không?"
"Muốn a." Mộc Tử Ngang không cần nghĩ ngợi gật đầu, đây vẫn là giấc mộng của hắn.
Hắn tạm thời dừng ở bên cạnh muội muội học tập, tích lũy nhiều kinh nghiệm. Là bởi vì muội muội đã đáp ứng hắn, sẽ chọn một thời cơ thích hợp nhất giúp hắn hoàn thành giấc mộng.
Hắn tin tưởng muội muội mình.
Mộc Vãn Tình tôn trọng lựa chọn của mỗi người, tận lực thay bọn họ trải đường, "Vậy ta sắp xếp ngươi làm Tổng Kỳ dưới trướng Tằng đại nhân, thế nào?"
Mộc Tử Ngang nhạy bén nắm bắt trọng điểm, "Tổng Kỳ? Tằng đại nhân sắp thăng quan?”
Mộc Vãn Tình thấy hắn phản ứng như thế, hài lòng vài phần, may mà không ngây ngô như trước, nàng nói: "Ừ, hắn có công được thăng chức Bách Hộ, vị trí trống sẽ an bài cho ngươi.”
Mộc Tử Ngang vừa vui mừng vừa lo lắng, "Ta bỗng nhiên nhảy vào, có phải không tốt lắm không?”
Mộc Vãn Tình bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc ngưng trọng, "Ngươi là nhị ca Huyện Chủ Thanh Bình, khởi điểm nhất định cao hơn người khác, đây là điều người khác hâm mộ cũng không được, ngươi cũng có năng lực tương xứng, ngươi có thể quản tốt mấy ngàn dân chạy nạn, tất nhiên cũng có thể quản tốt năm mươi thủ hạ.”
Nàng một mực tôi luyện nhị ca, hy vọng bọn họ sớm ngày một mình gánh vác một phương, nếu như năng lực không đủ, nàng sẽ không mạnh mẽ đẩy bọn họ đến vị trí kia.
Đức không xứng vị, tất có tai ương.
“Đương nhiên, ta chỉ có thể làm những thứ này, những thứ khác phải dựa vào chính ngươi, có thể thu phục thủ hạ hay không thì phải xem thủ đoạn của ngươi.”
Điểm này Mộc Tử Ngang vẫn có lòng tin, "Đi bên cạnh muội lâu như vậy, dù thế nào cũng học được một hai chiêu.”
Hắn thật lòng thật dạ cảm kích, "Muội muội, cám ơn ngươi vẫn luôn dẫn dắt ta, thay ta lót đường.”
Hắn cảm thấy mình rất vô dụng, mọi chuyện đều phải làm cho muội muội hao tâm tổn trí, hắn chính là ca ca a.
Mộc Vãn Tình liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của hắn, cười tủm tỉm khoác tay hắn, "Chúng ta là huynh muội ruột, khách khí cái gì? Ta hy vọng có một ngày, khi người khác nhắc tới ta, không chỉ là Huyện Chủ Thanh Bình, mà còn là muội muội của Mộc Tử Ngang.”
Bọn họ đều rất ưu tú, đợi một thời gian nữa, sẽ trở thành người chói mắt.
So với mặt trăng nhô cao, nàng càng thích trời sao lấp lánh.