Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 630 - Chương 630.

Chương 630. - Chương 630. -

Đôi mắt Mộc Tử Ngang sáng lên, nhiệt huyết sôi trào, "Được, ta sẽ cố gắng trở thành niềm tự hào của muội.”

Mộc Vãn Tình một câu liền trấn an hắn, "Vậy ta chờ, đúng rồi, huynh hỏi huynh đệ trong tộc một chút, có ai muốn cùng ngươi đi quân đội hay không, ta cũng an bài.”

Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh, thêm vài trợ thủ giúp đỡ lẫn nhau đi.

Mộc Tử Ngang cao hứng đáp ứng, còn nhớ tới một chuyện, "Lễ tốt nghiệp lần này muội sẽ tham dự chứ?”

"Đương nhiên sẽ, lễ tốt nghiệp lần thứ nhất của Mộc gia, ta nhất định phải ở đây." Mộc Vãn Tình rất trông mong đến ngày này, lần tốt nghiệp này có mười người, đều là một nhóm người ưu tú nhất trong tộc, có thể chính thức làm việc rồi.

Kỳ thật, trước đó nhóm người này đã bị nàng ném đến nông trang thực tập, trợ giúp công tác chuẩn bị xây dựng ba xưởng mới, làm rất tốt.

Chờ chính thức tốt nghiệp, bọn họ có thể chuyển thành công nhân chính thức, phân công quản lý các việc.

Bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ thông bẩm, "Huyện Chủ, Quách Nhị gia và Phan lão bản đến."

"Cho bọn họ vào đi."

Vừa dứt lời, hai nam nhân mặc cẩm y một trước một sau đi tới, đồng loạt hành lễ, "Bái kiến Huyện Chủ.”

“Miễn lễ, đều ngồi đi.” Mộc Vãn Tình nhiệt tình tiếp khách ngồi xuống, hàn huyên vài câu, Phan lão bản rất co quắp, mông chỉ dám ngồi nửa bên.

“Quách Nhị ca, gần đây làm ăn có tốt không?”

Quách Nhị ca? Phan lão bản ngẩn ngơ, Quách Nhị còn có thể diện như vậy? Thật nhìn không ra a.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Thanh Bình Huyện Chủ đại danh đỉnh đỉnh, thiếu nữ xinh đẹp thanh quý vô song, ai có thể nghĩ đến nàng còn là trưởng quan đại diện Lương Thành đâu.

A, sao lại có chút quen mặt nhỉ?

Quách Nhị liền tự tại hơn, cười nói thoải mái. “Nhờ phúc của Huyện Chủ, vải bông ở chỗ khác cũng bán hết, ta muốn đặt thêm mười vạn thất vải.”

Con đường tiêu thụ của Quách gia rất lớn, mỗi cửa hàng ném một ngàn thất, hai vạn thất đặt trước rất nhanh đã bán hết.

Mộc Vãn Tình buông hai tay, vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Không có, năm nay số lượng có hạn, sang năm có thể mở rộng diện tích trồng trọt."

Quách Nhị ngây ngẩn cả người, "A, nhanh như vậy đã không còn?"

Năm nay hạt giống không đủ, Mộc Vãn Tình chỉ có thể trông mong sang năm, tối thiểu phải ba năm mới có thể thực hiện bông giống tự do.

“Ta cho người gấp rút làm một lô áo bông và giày bông đưa ra tiền tuyến, tiêu hao rất lớn, không còn bao nhiêu tồn kho, nhưng sang năm sẽ để lại cho ngươi nhiều một chút.”

Quách Nhị cực kỳ bất đắc dĩ, "Vậy được, ta đặt ba mươi vạn thất vải.”

Mộc Vãn Tình trầm ngâm, "Lượng này hơi lớn, ta không dám cam đoan, đặt trước mười vạn đã.”

Sang năm phải trồng nhiều bông, bất quá, điều kiện tiên quyết là đảm bảo lương thực sung túc, diện tích trồng trọt này là không thể đụng vào.

Cho nên, còn phải mở thêm đất hoang.

Phan lão bản ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, nào có ai buôn bán như vậy?

Người khác đều hận không thể bán nhiều một chút, vị Huyện Chủ này lại làm ngược lại, rốt cuộc còn muốn buôn bán hay không?

Sản lượng theo không kịp, vậy thì nghĩ biện pháp trồng nhiều loại bông đi, khu Tây Lương nhiều đất đai như vậy.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình đảo qua, khẽ gật đầu, "Nghe nói Phan lão bản thuê hai cửa hàng ở phố phong tục đặc sản, dùng để bán trà gạch?"

Phan lão bản là thương nhân hiểu quy củ, đến Lương Thành trước tiên đưa thiếp mời đến phủ Huyện Chủ, bái kiến nàng trước.

Hắn cũng không trông cậy vào việc có thể gặp được Huyện Chủ, chưa từng nghĩ, còn có kinh hỉ lớn như vậy.

Hắn cung kính đáp, "Vâng, sau này xin Huyện Chủ chiếu cố nhiều hơn.”

Mộc Vãn Tình thấy thái độ của hắn tạm được, nụ cười trên mặt đậm thêm vài phần, "Ta có ý định xây dựng một chợ bán sỉ bông ở Lương Thành, Phan lão bản có kinh nghiệm về phương diện này, xin vui lòng chỉ giáo.”

Phan lão bản cũng không kinh ngạc, nhất định là Quách Nhị nói, "Ngài quá khách khí, ta chỉ giúp người ta quản lý quán bán trà gạch, chưa nói tới kinh nghiệm gì..."

Mộc Tử Ngang kỳ quái kêu lên: "Sao ta nhớ Phan lão bản quản lý thay cho tỷ phu tri phủ của hắn?”

Bình Luận (0)
Comment