Lúc này Phan lão bản mới chú ý tới, nhìn hai lần, càng nhìn càng cảm thấy giống như đã từng quen, kỳ quái, hôm nay là làm sao vậy, nhìn ai cũng quen mặt.
“Vị này là?”
Mộc Vãn Tình chủ động giới thiệu, "Nhị ca của ta, Mộc Tử Ngang.”
Phan lão bản nghiêm túc thi lễ một cái, "Thì ra là Mộc nhị thiếu gia, ngài nhìn thật quen, có phải chúng ta đã gặp qua rồi không?"
Mộc Tử Ngang:...
Thì ra, hắn không nhận ra.
“Chúng ta đâu chỉ là gặp qua, còn từng ở chung một mái nhà hơn một tháng.”
Phan lão bản ngơ ngác nhìn Mộc Tử Ngang, lại nhìn Mộc Vãn Tình, trong đầu thoáng hiện vài hình ảnh...
Phan lão bản không nhịn được nhìn chằm chằm Mộc Vãn Tình, thất thanh kêu lên, "Ngươi... ngươi là Mộc tiểu huynh đệ?”
Cái tiểu huynh đệ thông minh tuyệt luân, lại cổ linh tinh quái, hắn vẫn nhớ rõ, phương pháp làm trà gạch chính là Mộc tiểu huynh đệ cho.
Nhưng, rõ ràng là một nam hài tử, hơn nữa xuất thân thần bí.
Mộc Vãn Tình mỉm cười, “Phan lão bản, đã lâu không gặp.”
“Bùm.” Một tiếng, cái ly trong tay Phan lão bản rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc.
Không ngờ, là thật!
Đầu óc hắn trống rỗng, toàn bộ rối loạn, có vô số lời muốn nói, nhưng nói đến bên miệng hoàn toàn hoá thành một câu, "Ngươi là nữ hài tử.”
Sao có thể thế được? Hắn đang mơ sao.
Mộc Vãn Tình khi đó còn chưa trưởng thành, thanh âm khó phên biệt, lại không có nửa điểm son phấn, cử chỉ hành sự tự nhiên hào phóng, ai sẽ hoài nghi chứ?
“Ta nữ cải nam trang cũng được chứ? Người bình thường đều nhìn không ra.”
Phan lão bản miệng há to có thể nhét vào một quả trứng vịt, "Thật sự là ngài... Vì sao…”
Thần sắc Mộc Vãn Tình lạnh nhạt, "Chỉ muốn kiếm chút tiền.”
Lý do này rất chính đáng.
Chờ Phan lão bản từ phòng bao đi ra, vẫn ngây ngốc như cũ, giống như con rối giật dây.
Quách Nhị cười hì hì, vỗ vỗ bả vai hắn, đi qua bên cạnh hắn.
Phan lão bản lấy lại tinh thần, giữ chặt cánh tay bên cạnh, nói: "Quách Nhị, mau nói cho ta biết, đây là chuyện gì? Đầu ta bây giờ giống như hỗn độn, loạn quá.”
Hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ.
Hắn sống chết lôi kéo Quách Nhị đi uống một chén, được rồi, Quách Nhị cũng không gạt hắn, đơn giản đem mọi chuyện kể lại.
Phan lão bản nghe xong, càng thêm hỗn loạn.
Mười bốn tuổi đã đem bọn họ đùa giỡn xoay quanh, nắm tất cả mọi người trong lòng bàn tay, lão giang hồ này cư nhiên không có chút nào phát hiện ra.
“Ngươi biết khi nào? Sao không nói với ta một tiếng?”
Quách Nhị nhịn không được cười ha ha, "Ta chỉ muốn thấy bộ dạng biến sắc của ngươi.”
Thấy có người còn ngu ngốc hơn hắn, cảm thấy an ủi cỡ nào.
Phan lão bản:...
Bằng hữu này không dám nhận!
“Khi đó, nàng vẫn là một phạm nhân lưu đày đi.”
“Đúng, bây giờ là Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi cũng không cần cảm thấy quá mất mặt, dù sao, nàng cũng không phải phàm nhân.” Quách Nhị nghĩ nghĩ, tiết lộ một chút phong thanh, “Nàng ngay cả vương gia Bắc Sở cùng đại thần Tây Vu cũng dám đùa giỡn, còn có thể toàn thân trở ra, ngươi thì tính là cái gì a.”
Ánh mắt Phan lão bản sáng lên, "Vương giaBắc Sở? Mau nói xem là chuyện gì đã xảy ra?”
Quách Nhị không chỉ đặt vải bông, còn giúp cải tạo một con phố đặc sản, nhà mình thuê vài cửa hàng, mở một cửa hàng Quách gia, chuyên bán đặc sản Giang Nam.
“Ta ở Lương Thành mua trạch viện cùng nông trang, còn đang xây tửu lâu.”
Gia tộc vốn chướng mắt biên quan, nhưng, không chịu nổi sự hấp dẫn của mộc miên, vẫn phái một bộ phận nhân lực vật lực tới, giao cho hắn xử lý.
Những huynh đệ khác ước gì hắn vĩnh viễn ở lại Lương Thành phát triển, không tranh vị trí gia chủ với bọn họ, cho nên đều xuất một phần lực.
Phan lão bản nghe xong lời này, nhất định muốn lôi kéo tham quan một phen, sau khi xem xong hắn nhanh nhẹn chạy tới quan phủ, mua một mảnh đất lớn làm nông trang, lại ở trong thành bố trí nhà cửa.
“Ta định đi theo Huyện Chủ Thanh Bình trồng bông.”
Hắn xem như lá gan lớn, vừa vươn tay ra chính là hơn vạn mẫu đất.
Đương nhiên, hắn không phải là người duy nhất làm như vậy, Quách Nhị tỏ vẻ, "Đất Lương Thành đang tăng giá, chờ chiến tranh xong còn có thể tăng giá.”