Lúc trước một mẫu đất tốt là ba lượng, hiện tại đều đã năm lượng.
Đất hoang một mẫu một lượng, hiện tại cũng hai ba lượng, nhưng cho dù là như vậy, mọi người vẫn tranh nhau mua đất hoang.
Đều là thương gia các nơi tới đặt cược, vạn nhất cược thắng thì sao?
Thương gia vừa tiến vào, sinh ý tửu lâu trà lâu khách điếm liền bùng nổ, sinh ý xung quanh cũng nước lên thì thuyền lên.
Lương Thành phồn vinh chưa từng có, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiến cuộc.
Tất cả đều nhờ vào sự ra đời của bông vải.
Phú quý hiểm trung cầu, các thương nhân khứu giác nhạy cảm, từ sớm đã sờ tới được, nhao nhao đặt cược sớm.
Ở Lương Thành buôn bán chỉ cần tuân thủ quy củ, sẽ không xuất hiện chuyện loạn thất bát tao, hoàn cảnh buôn bán rất tốt, điểm này làm cho các thương nhân như trút được gánh nặng.
Gặp phải chuyện bất bình, có thể tìm quan phủ giải quyết, bảo đảm hiệu suất cao hữu dụng, cũng không cần nhờ quan hệ đưa tiền hối lộ quan viên.
Các xưởng lớn nhỏ khai trương, người làm việc nhiều, trong tay có mấy đồng tiền liền cam lòng tiêu phí, vòng tuần hoàn lành mạnh như vậy khiến Lương Thành cũng trở nên phồn vinh.
Phố ăn vặt của Mộc gia lại càng náo nhiệt, mỗi ngày khách như mây đến, cung không đủ cầu.
Một chiếc xe ngựa bình thường dạo qua Lương Thành một vòng, Đỗ soái thương thế vừa khỏi, liền nhịn không được muốn đi dạo.
Cửa hàng san sát đầu đường, dòng xe ngựa như nước, đám người rộn ràng tấp nập, vai kề vai, ồn ào náo nhiệt.
Người bán hàng rong gánh vác hàng, tiếng rao hàng thỉnh thoảng vang lên, sinh cơ bừng bừng.
Mỗi một khuôn mặt tràn đầy nụ cười, yên bình mà lại an tường.
Đây chính là thứ mà Đỗ soái vẫn luôn bảo vệ.
Hắn không khỏi cảm thán, "Nơi này không giống với Lương Thành trong ấn tượng của ta.”
Hắn chỉ nhớ rõ hai con phố chính náo nhiệt, trừ nơi đó ra tất cả đều rất quạnh quẽ, bá tánh bình thường cũng không hay đi dạo phố, dù sao đồ vật cũng rất đắt a.
Tưởng Đồng Tri thân là con rể, không có việc gì sẽ đi cùng Đỗ soái, lúc này bị Đỗ soái kéo ra ngoài đi loạn đầu đường.
“Từ sau khi Huyện Chủ Thanh Bình vào phủ Đô Ty, khai hoang trồng trọt xây dựng thủy lợi, ra sức giúp đỡ công thương nghiệp, xây dựng xưởng, đổi lấy phồn vinh hiện giờ.”
Đây là một tòa thành thị vẫn luôn bao phủ dưới mây đen chiến tranh, rõ ràng không thể nào, nhưng Mộc Vãn Tình đã làm được.
Đỗ soái hơi nhíu mày, "Giúp đỡ công thương nghiệp?”
Quốc sách triều Đại Tề là trọng nông ức thương, địa vị thương nhân cũng không cao.
Tưởng Đồng Tri tự nhiên biết suy nghĩ của hắn, "Ngài yên tâm đi, trong lòng Thanh Bình Huyện Chủ hiểu rõ, nông nghiệp vĩnh viễn đặt ở vị trí thứ nhất, trên cơ sở lấy nông làm gốc để phát triển thương nghiệp, dựa vào lẫn nhau. Lương thực cùng vải vóc là vật tư chiến lược, vững vàng nắm chắc ở trong tay mình."
"Bình ổn giá cả thị trường, đánh thuế nặng đối với công thương nghiệp, quan phủ khống chế kinh tế toàn diện, đây là sách lược nàng định ra."
Cứ như vậy, kinh tế phát triển mạnh mẽ, thu thuế rất lớn, quan phủ sẽ có tiền.
Có bạc thì khai hoang, ủng hộ phát triển nông nghiệp, xây dựng các xưởng lớn nhỏ, toàn bộ quá trình tiếp diễn, ba cỗ xe ngựa thương nghiệp công nghiệp nông nghiệp an ổn phát triển.
Đỗ soái lúc này mới yên tâm, nhìn nhiều người đi đường vài lần, phát hiện bọn họ đều mặc áo bông, mặc dù chỉ có màu xanh đen xám, nhưng lại hoàn toàn mới.
“Vải bông bán giá bao nhiêu?”
Tưởng Đồng Tri đối với cái này rõ như lòng bàn tay, "Vải bông bình thường nhất có giá một trăm văn một thất, một cân sợi bông năm mươi văn..."
Bá tánh ra ngoài làm công, tiền công một ngày ít nhất cũng phải hai mươi văn, nói cách khác, làm vài ngày là có thể mua được những thứ này, áp lực cũng không lớn.
“Rẻ như vậy?” Đỗ soái có chút kinh ngạc.
Tưởng Đồng Tri cười híp mắt gật đầu, "Đúng, nhưng bán giới hạn, một nhà chỉ có thể dựa vào hộ tịch mua năm cân sợi bông, hai thất vải.”
Đây là phúc lợi của cư dân thành thị.
Đỗ soái tính toán trong lòng, một thất vải có thể làm ba bộ đồ ngắn, "Cái này chỉ đủ cho người một nhà mặc áo bông quần bông, nhưng không đủ làm chăn bông.”