Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 650 - Chương 650.

Chương 650. - Chương 650. -

Từ sau khi lời đồn đại được truyền ra, ồn ào huyên náo vô cùng, nhưng Mộc Vãn Tình cho tới bây giờ cũng không có đứng ra giải thích.

Tất cả mọi người đều cho là nàng chấp nhận.

Ai ngờ, nàng mang theo đại quân tới, dùng hành động để tỏ thái độ, đến để nói rõ lập trường của mình.

Ngươi dám hại ta, ta liền đến đoạt thành của ngươi, đoạt bá tánh của ngươi, để ngươi trở thành trò cười cho khắp thiên hạ.

Đây chính là cách đáp lễ của Mộc Vãn Tình, nàng là người có thù tất báo, chưa bao giờ để bản thân thiệt thòi.

Sắc mặt Thích đại nhân kịch biến, "Ngươi... Người khắp thiên hạ đều biết ngươi cùng phủ Tấn Vương chung một hội, hiện tại lại muốn đổi ý sao? Ngươi cứ tỏ ra lưỡng lự như vậy sẽ không có kết cục tốt."

Hắn liều mạng gội nước bẩn lên người Mộc Vãn Tình, tác phong cũng rất giống chủ tử của hắn, đều là không coi ai ra gì.

Mộc Vãn Tình chẳng những không tức giận, ngược lại đúng lý hợp tình mà nói: "Được thôi, ngươi nói ta cùng một hội với các ngươi, vậy liền đem thành Phù Phong cho ta đi."

Nàng nói năng tùy ý, giống như chỉ muốn một viên kẹo của người khác vậy.

Thích đại nhân cũng được xem như là đã thấy qua việc đời, nhưng vẫn như cũ bị tác phong của Mộc Vãn Tình đánh bay. "Cái gì?"

Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nhìn vào hắn, "Trong mắt của ta, người chung một hội chính là có đồ tốt gì sẽ chia sẻ cùng với nhau, đồ vật của phủ Tấn Vương chính là của ta, ta muốn thành Phù Phong, vậy thì phải cho, không chịu cho liền nói lên rằng chúng ta không phải chung một hội."

Mẹ kiếp, trên đời này thế mà còn có người giỏi ngụy biện như vậy! Chúng quan viên bị làm cho chấn động kịch liệt, tỏ vẻ sẽ học tập theo.

Thích đại nhân cười lạnh một tiếng, "Vậy tất cả đồ vật của ngươi đều là của phủ Tấn Vương sao?"

"Sai, tất cả đồ vật của phủ Tấn Vương đều là của ta, còn đồ vật của ta vẫn là của một mình ta!" Mộc Vãn Tình chính là người ngang ngược không nói đạo lý như thế đấy, dám đến cắn nàng hả, "Đây là quy củ ta định ra, không tiếp nhận phản bác."

Gân xanh trên trán Thích đại nhân giật giật, trán đau dữ dội.

A a a, muốn điên rồi.

"Tiểu nhân cùng nữ nhân đều khó nuôi như vậy, Mộc Vãn Tình, mang binh đánh giặc không phải chuyện của nữ nhân, ngươi cút trở về nhanh lên, nếu không thì đừng trách ta không khách khí...."

"Phập." Một tiếng, một mũi tên dài không biết từ nơi nào phóng tới, ngắm chuẩn bắn trúng vào mi tâm của Thích đại nhân, mũi tên xuyên vào cực sâu, xuyên qua cả cái trán.

Con mắt Thích đại nhân trừng lớn, kinh ngạc vạn phần.

Hắn không kịp nói cái gì, thân thể đã chầm chậm đổ xuống.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến tất cả quan viên đều không dám tin vào mắt mình, bầu không khí phảng phất như lắng đọng lại.

Bọn hắn không quá coi trọng vào việc một nữ nhân có thể làm ra chuyện lớn gì, nhưng, Mộc Vãn Tình vừa ra tay chính là tuyệt sát, chấn nhiếp tất cả mọi người.

Lúc bọn hắn nhìn lại Mộc Vãn Tình, ánh mắt đều trở nên khác đi, nàng có một khuôn mặt ngọt ngào không rành thế sự, thế mà lại là một người tâm ngoan thủ lạt như thế.

Mộc Vãn Tình đến con mắt cũng không nháy một cái, "Tước vũ khí không giết, ta cho các ngươi thời gian là một nén hương."

"Nằm mơ." Tri phủ lớn tiếng quát tháo, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi tự tiện khơi mào chiến hỏa, không để ý đến sự sống chết của bá tánh, ngươi...."

Mộc Vãn Tình giơ tay nhỏ lên, một đội ngũ nữ tữ cầm cung tiễn xuất hiện ở trước mặt mọi người, từng người sôi trào sát ý, ánh mắt sắc bén như sói, tư thế hiên ngang.

Một người trong đó giơ một lá cờ lên, trên đó viết một chữ Mộc.

Mộc Vãn Tình thần sắc thản nhiên nói, "Để ta giới thiệu một chút, cung tiễn đặc biệt chế tạo có tầm bắn là một trăm thước, các ngươi đều đang ở trong tầm bắn, lực đạo đủ lớn để bắn thủng sọ não."

Đây mới là đòn sát thủ nàng giữ kín không nói ra, lúc trước nàng đưa bản vẽ cung tiễn cho Đỗ Thiếu Huyên, nhưng cũng gây dựng một chi đội hộ vệ cung nô cho bản thân mình, âm thầm bảo vệ sự an toàn của nàng.

Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường *, quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, nàng là người muốn làm một phen đại nghiệp, trong tay làm sao có thể không có một đội ngũ vương bài bảo vệ tính mạng chứ?

Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường

(*): Câu này xuất hiện trong Sử ký, là ngạn ngữ dân gian, ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói mà xông vào. Trong Sử Ký – Tư Mã Tương Như Liệt truyện, câu này ý nói, nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Còn có ý nói, tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm.

Bất cứ lúc nào, cũng đừng đặt sự an toàn của bản thân mình lên trên người khác.

Bản thân phải cứng rắn, phải cường đại, mới có thể đứng ở thế bất bại.

Bình Luận (0)
Comment