Mặt của đám quan viên Phù Phong thành đều tái xanh rồi, công tâm là thượng sách, như này quá mức rồi.
Mộc Vãn Tình quá rõ ràng thứ bá tánh muốn là cái gì, bọn họ rất đơn giản, chỉ mong muốn sống sót.
"Ta biết các ngươi đã phải trải qua quá nhiều khổ cực, sắp chết đói chết rét rồi, ta thực sự không đành lòng nên đã dẫn người đến giải cứu các ngươi."
"Tất cả mọi người mau ra đây đi, Tây Lương chúng ta có ăn có uống, đảm bảo lão nhân hài tử đều có thể ăn no."
Nàng nói hết những lời thật lòng, rất có lực kích động, "Hiện tại ta đang làm bánh bao nhân thịt ngay tại cửa thành, chỉ cần các ngươi đi ra liền có thể ăn, một người phát bốn cái, đều tới đi, mang theo lão nhân hài tử cùng đi đi."
"Bá tánh Tây Lương đi theo ta đều trải qua những ngày tốt lành, hiện tại đến phiên các ngươi, mau ra đây đi."
Nàng hô vài câu liền đưa loa lớn cho người bên cạnh, để bọn họ tiếp sức, không ngừng công tâm.
Nàng không muốn để cho bá tánh ở đây chịu thương vong, liền động viên bá tánh, phát động bá tánh đi.
Ít nhất, để cho bọn họ không ngăn càn nàng công thành.
Đám quan viên thành Phù Phong tức giận đến dậm chân, thế mà lấy việc ăn uống để hấp dẫn bá tánh, không thể không nói, chuyện này đánh thẳng chỗ yếu hại của họ.
Lòng người này a, một khi di động sẽ không dễ quản nữa.
Thích đại nhân tức giận đến tím mặt, "Huyện Chủ Thanh Bình, chúng ta đều là thuộc hạ của phủ Tấn Vương, ngươi nói những lời này thích hợp sao?"
Mộc Vãn Tình chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ra hiệu cho người bên cạnh tiếp tục kêu to, cần phải làm cho bá tánh trong thành dao động.
Quan viên có nhiều hơn nữa, có thể nhiều hơn bá tánh sao?
Quan tướng là đều là những người không thiếu chút miếng ăn này, nhưng những binh sĩ phía dưới thì sao?
Đầu năm nay binh sĩ cũng không dễ chịu gì, cầm bổng lộc thấp nhất, đổ máu trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể bị đoạt đi sinh mệnh.
Đãi ngộ của Đỗ gia quân xem như không tệ, nhưng cũng không thể ngày ngày ăn thịt, thỉnh thoảng ăn được một miếng thịt cũng đã là rất tốt rồi.
Những quân đội khác có thể ăn no bụng hay không thì cũng khó mà nói được.
Nhìn đi, những binh sĩ trên cửa thành đã bắt đầu nuốt nước miếng, có mấy bá tánh thận trọng chạy lên cửa thành, thăm dò nhìn xung quanh, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Rốt cục cũng thấy được Mộc Vãn Tình ở phía dưới, ánh mắt của bọn họ liền sáng rực cả lên.
Đối với bá tánh bình thường mà nói, bốn chữ Huyện Chủ Thanh Bình này có lực hấp dẫn rất lớn.
Người kêu gọi đầu hàng thấy thế càng hăng hái hơn, "Các bá tánh, các huynh đệ thủ vệ, phủ Tấn Vương lang tâm cẩu phế, chỉ biết đi vơ vét mồ hôi nước mắt người dân, mặc kệ sự sống chết của bá tánh, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mình, còn dã tâm bừng bừng đưa tất cả bá tánh vào trong chiến tranh khói lửa, dẫn phát nội loạn, loạn thần tặc tử bậc này người người đều có thể tru diệt."
"Phủ Tấn Vương lấy các ngươi ra làm bia đỡ đạn, làm heo làm chó, nhưng Huyện Chủ nhà ta lại đau lòng cho các ngươi, đều là người được phụ mẫu nuôi lớn, đều là huyết nhục chi thân, đều có lão nhân hài tử muốn nuôi, dựa vào cái gì mà việc của cá nhân bọn hắn lại muốn mọi người đi chết thay? Huyện Chủ Thanh Bình tới cứu mọi người, mọi ngươi cũng có thể tự cứu lấy mình rồi."
"Chiến tranh xảy ra, người khổ vĩnh viễn là bá tánh bình dân, những người quyền thế kia vừa thấy xảy ra chuyện là chạy, so với những người khác đều nhanh hơn..."
Lời này càng ngày càng mê hoặc lòng người, trong lòng Thích đại nhân vô cùng khẩn trương, chuyện này sẽ dao động quân tâm.
"Ngậm miệng, Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi là muốn tạo phản sao?"
"Khắp thiên hạ đều biết người phủ Tấn Vương các ngươi mới là phản tặc tạo phản." Mộc Vãn Tình cười ha ha một tiếng, nàng phủi sạch sẽ, "Ta kiên quyết ủng hộ triều đình chính thống, coi việc bảo vệ bá tính là việc bắt buộc phải làm, Tấn Vương tính là cái thá gì chứ, thay ta xách giày cũng không xứng."