"Người đến là người nào?"
Trong lúc nói chuyện, binh lâm thành hạ, mấy tên lính võ trang đầy đủ đem cửa thành bao bọc vây quanh.
Nam nhân cầm đầu mặc khôi giáp, ngồi ở trên ngựa hơi ngửa đầu lên rồi nói: "Đại tướng tiên phong của Đỗ gia quân, Nhiếp Phong, phụng theo mệnh lệnh của Huyện Chủ Thanh Bình, đến đây thu nhập thành Phù Phong vào cảnh nội Tây Lương."
Bọn thủ vệ trên cửa thành trợn mắt há hốc mồm, mỗi một chữ đều nghe hiểu, nhưng gộp chung một chỗ thì không thể hiểu được.
Cái gì gọi là thu nhập vào cảnh nội Tây Lương?
Sắc mắt Thích đại nhân thay đổi mấy lần, "Đỗ gia quân không phải đang giết địch tại thành Cam Châu sao? Các ngươi là giả mạo!"
Đỗ gia quân nổi tiếng hiếu chiến, ai dám đối đầu cùng bọn hắn chứ? Quân địch từ xa nhìn thấy đại kỳ của Đỗ gia quân liền sợ hãi chạy trốn.
Không thấy vẻ mặt sợ hãi của các thủ hạ nhà mình sao?
Còn chưa khai chiến đã sợ, chỉ có thể nói Đỗ gia quân uy danh hiển hách, thanh danh lan xa, khiến cho người ta còn chưa đánh mà đã lui.
Nhiếp Phong giơ lên quan ấn lên, "Các huynh đệ binh sĩ trên thành nghe đây, Đỗ gia quân không có ý định thương tổn tới tay chân đồng bào của mình, bỏ vũ khí xuống, mở cửa thành ra đầu hàng đi, chúng ta ưu đãi tù binh."
Thích đại nhân vừa tức vừa vội, đoạt lấy một cây cung lớn, kéo cung, bắn.
Đáng tiếc, mũi tên bắn không đến, đi được nửa đường đã rơi trên mặt đất.
Thích đại nhân đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không dám đánh mở cửa thành ra đánh nhau.
Đối đầu với Đỗ gia quân, phần thắng không lớn.
Với lại, bọn hắn có chuẩn bị mà đến, mà nhà mình một chút chuẩn bị cũng không có....
Nhưng, kỳ quái chính là, Đỗ gia quân không có vội vã công thành, mà là yên lặng và đợi chờ, cũng không biết đang chờ cái gì.
Không biết qua bao lâu, các binh sĩ nhao nhao tránh ra tạo thành một lối đi, một cỗ xe ngựa bình thường không có gì lạ chậm rãi ung dung tiến đến, rèm được vén lên, một thân ảnh nhẹ nhàng được đỡ xuống đất. Bạch y như tuyết, dung nhan mỹ lệ tuyệt luân, khí chất lỗi lạc xuất chúng.
Trên cổng thành một mảnh ong ong rung động, thế mà lại là một nữ hài tử, nhìn qua thì tuổi tác còn rất nhỏ.
Đây là người nào?
Nữ tử hơi ngửa đầu lên, ánh nắng chiếu vào trên mặt nàng, như có một lớp ánh vàng bên trên, bước đi thong thả, mỹ lệ không gì sánh được, "Ta là Huyện Chủ Thanh Bình Mộc Vãn Tình, ta ra lệnh cho các nhanh chóng mở cửa thành."
Tiếng xôn xao trên cửa thành càng vang lên, ánh mắt Thích đại nhân lóe lên, tâm tư xoay nhanh.
"Vệ Chỉ Huy Sứ Thích Vĩnh Bình bái kiến Huyện Chủ Thanh Bình, Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi đã quy hàng phủ Tấn Vương chúng ta, chúng ta đều là người một nhà, ta rất hoan nghênh Huyện Chủ Thanh Bình ngài một mình đi vào thành, nhưng những người khác thì miễn đi, đừng hù dọa đến bá tánh trong thành."
Hắn cũng coi như là tâm phúc của thế tử Tấn Vương, có một số việc biết rất rõ ràng.
Hắn biết chủ tử vẫn đang nghĩ cách thu phục Huyện Chủ Thanh Bình về phía mình để có thể tuỳ ý sử dụng, đáng tiếc, nàng không biết điều.
Vậy thì để hắn giúp chủ tử hoàn thành tâm nguyện này đi.
Người đã tự đưa mình đến cửa, nếu không bắt được thì có lỗi với mình quá.
Mộc Vãn Tình lại không để ý tới hắn, mà là phất tay lên, lập tức có người dựng lên mấy cái nồi lớn, cầm lấy bột mì trắng cùng mấy phiến thịt heo, bắt đầu nhào nặn bột mì, băm nhân thịt để làm bánh bao ở trước mặt tất cả mọi người .
Nàng không làm theo lý thường, khiến cho người của thành Phù Phong đều sợ đến ngây người.
Tri phủ nhịn không được hỏi, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngài đây là có ý gì?"
Mộc Vãn Tình giơ một cái loa lớn, hướng về phía cửa thành cất giọng kêu to, "Bá tánh thành Phù Phong nghe đây, ta là Huyện Chủ Thanh Bình Mộc Vãn Tình, ta tới đây giải cứu mọi người thoát khỏi bể khổ, phàm là gia nhập vào cảnh nội Tây Lương, liền có bánh bao thịt để ăn, còn có áo bông ấm áp để mặc, mùa đông này sẽ dễ chịu hơn."
Cái loa lớn này đặc biệt vang dội, thanh âm của Mộc Vãn Tình vang vọng toàn trường, bá tánh trong thành cũng nghe thấy, nhao nhao chạy ra khỏi nhà.
Huyện Chủ Thanh Bình, nàng đến rồi!