Thành Phù Phong phen này náo ra động tĩnh rất lớn, Mộc Vãn Tình cũng không có giấu diếm, rất nhanh liền truyền ra khắp nơi.
Các thế lực lớn kinh ngạc không thôi, không phải nói Huyện Chủ Thanh Bình đã quy thuận phủ Tấn Vương sao? Nhưng đây là có chuyện gì?
Một bạt tai này hung hăng đánh vào mặt phủ Tấn Vương, tương đương tuyên cáo, lời đồn đại trước đó chỉ là lời đồn đại mà thôi.
Giả! Tung tin đồn nhảm!
Như vậy vấn đề tới rồi, tại sao lại có lời đồn đại trước đó?
A, khẳng định là phủ Tấn Vương tung ra, dùng thủ đoạn như vậy để bức bách Huyện Chủ Thanh Bình quy thuận, muốn đoạt mất đường lui của nàng.
Có chút thủ đoạn rác rưởi, không thể công khai được.
Thủ đoạn này nếu đối phó với người bình thường thì có thể để cho đối phương thành kẻ câm ngậm thuốc đắng, khổ mà không nói được, không thể không nhận thua.
Ai biết Huyện Chủ Thanh Bình lại là kẻ hung hãn, ngươi hố ta, ta liền đánh ngươi, đoạt thành trì của ngươi, đoạt bá tánh của ngươi.
Lần này, mặt mũi của phủ Tấn Vương hoàn toàn quét rác, mất mặt ném đến nhà bà ngoại, bị người trong thiên hạ chế nhạo.
Phủ Tấn Vương, ngoại thư phòng.
Thư phòng một mảnh hỗn độn, trên mặt đất tất cả đều đồ sứ cùng với đồ vật quý báu bị đập nát.
Ngực thế tử Tấn Vương phập phồng bất định, thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên mặt tràn đầy lệ khí.
Nha đầu không biết điều chết tiệt kia! Làm sao nàng dám?
Cả hai đời hắn đều chưa từng trải qua khuất nhục như vậy!
Mưu sĩ thấy thế sốt ruột không chịu được, "Chủ tử, chủ tử, thân thể quan trọng, ngài đừng tức giận."
Thế tử Tấn Vương tức giận đến đỏ mắt, "Mộc Vãn Tình làm quá tuyệt tình."
Mưu sĩ trầm mặc, hắn cũng không nghĩ tới Mộc Vãn Tình lại tàn nhẫn như vậy.
Cái gì mà người câm điếc ăn hoàng liên, không tồn tại, nàng chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi.
Trước đó không lên tiếng không phải sợ hãi, mà là, âm thầm nghĩ kế kiếm chuyện.
"Ngài là thế tử kim tôn ngọc quý, nàng tính là cái thá gì chứ? Không đáng vì nàng mà tức giận đến gây hại cho sức khỏe......"
Bên ngoài truyền đến một âm thanh thông bẩm: "Thế tử, thành Phù Phong Tây Lương đưa lễ vật đáp lễ cho ngài."
Thế tử Tấn Vương: ...... Hừ.
Mưu sĩ: ...... Mộc Vãn Tình không phải người a.
Hạ nhân đưa lên một phong thư, là do Mộc Vãn Tình tự tay viết.
Đơn giản muốn nói cho thế tử Tấn Vương biết, quan viên cùng binh sĩ của thành Phù Phong đều đã rơi vào trong tay nàng, tâm địa nàng thiện lương nhân từ, nguyện ý để hắn đi chuộc về, một người năm vạn, nếu như muốn chuộc nhiều người thì có thể đóng gói cho cái giá hữu nghị..
Thế tử Tấn Vương tức giận đến toàn thân phát run, ngay tại chỗ đem bức thư xé thành từng mảnh, "Mộc Vãn Tình, ngươi là cái đồ hỗn trướng."
Chưa bao giờ thấy qua người không biết xấu hổ như vậy! Còn cho giá hữu nghị nữa chứ! Hữu nghị chó má gì.
Cái gì mà quà đáp lễ? Đây rõ ràng là đang trả đũa!
Nhóm mưu sĩ cũng trầm mặc, đây là dạng nữ nhân gì vậy chứ, nhắm mắt lại nói lời bịa đặt.
"Một nữ nhân sao có thể làm đến bước này? Nàng cũng thật quá mức, không đức không hiền như vậy còn muốn gả ra ngoài sao?"
Vũ nhục lớn nhất đối với nữ nhân chính là không gả ra ngoài được, thế nhưng vẫn có vài nữ nhân căn bản không quan tâm.
Lập gia đình không phải lựa chọn duy nhất, những nam nhân này làm sao hiểu được chứ?
"Hung tàn vô sỉ như vậy, không ai muốn nàng, đưa cho ta thì ta cũng không cần."
Bọn hắn tập trung chửi bới, nói chuyện càng ngày càng khó nghe, nhưng cũng khó nén được nhục nhã khi bị một nữ nhân vả mặt.
Một tát này không chỉ đánh vào trên mặt thế tử Tấn Vương, còn đánh vào trên mặt những thuộc hạ của hắn như bọn họ, càng đánh rớt mặt mũi của phủ Tấn Vương.
Uy tín của phủ Tấn Vương ở đâu? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về bọn hắn?
Thế tử Tấn Vương nghe đến thấp thỏm không yên, "Ta không muốn nghe những thứ vô dụng này nữa, ngẫm lại xem tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Mặc dù hắn mượn tiên cơ chiếm trước mấy quặng sắt mỏ bạc, nhưng số tiền này đều là giữ lại để chiêu binh mãi mã tạo phản.
Một người năm vạn bạc, quá đắt, hắn làm sao cam lòng đem tiền đi tiêu ở phương diện này.
Nhưng mà, lời này không thể từ trong miệng hắn nói ra.
Sẽ khiến cho những người đi theo hắn lạnh lòng.