Thế tử Tấn Vương nhịn không được hoài nghi, đây mới thực sự là tính toán của Mộc Vãn Tình.
Thuộc hạ nhìn nhau, thần sắc đều rất phức tạp, này là không muốn bỏ tiền ra mà lại muốn có danh vọng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.
"Khẳng định không thể bị nàng dắt mũi, đừng để ý tới."
"Sao có thể không để ý tới? Viết thư hung hăng trách cứ nàng, nhất định phải khiến nàng xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi gặp người."
Ngươi một lời ta một câu giận dữ mắng mỏ mộc Vãn Tình, giống như làm như vậy là có thể che giấu sự bất lực của mình.
"Vậy còn không bằng viết hịch văn, để người trong cả thiên hạ đều biết nàng là một người quỷ kế đa đoan, hai mặt ba đao."
"Cái chủ ý này không tệ, chủ tử, xem ra Mộc Vãn Tình này là người không biết điều, thu phục không được liền diệt đi."
"Đúng vậy, không thể nuôi hổ gây họa, không thể cho nàng cơ hội trưởng thành."
Thế tử Tấn Vương rủ tầm mắt xuống, người hắn phái đi ra ngoài đều một đi không trở lại, cũng không biết xảy ra đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng không muốn giết Mộc Vãn Tình, nhưng, lúc cần thiết hắn sẽ hạ sát thủ.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
"Chúng ta đánh lại đi." Một tướng quan vẻ mặt kỳ quái hỏi lại, "Tại sao phải đưa tiền cho nàng? Chúng ta đoạt lại thành Phù Phong, đem người cứu trở về thôi."
Thế tử Tấn Vương cười khổ một tiếng, chẳng lẽ hắn không muốn làm như vậy sao?
"Mộc Vãn Tình nói, nàng không muốn tiếp tục đánh nữa, đây coi là một phần đáp lễ của nàng, nhưng nếu như chúng ta xuất binh, toàn bộ Tây Lương sẽ chính thức khai chiến với phủ Tấn Vương chúng ta."
Vạch ra trọng điểm, là khai chiến với phủ Tấn Vương.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, mặc dù Đỗ gia quân đóng giữ Tây Lương còn đang ở tiền tuyến đánh trận, nhưng hiển nhiên vẫn còn giữu lại hậu thử, còn có sức chiến đấu rất mạnh mẽ.
Bây giờ phủ Tấn Vương cùng triều đình đánh đến ngươi chết ta sống, nếu như lại gây sóng gió với Tây Lương, vậy liền chịu sự thù địch từ hai bên, đáng giá không?
Tướng quan tức giận không thôi, "Ngươi có thể tin một nữ nhân sao? Nàng cũng không phải là Đỗ soái, không làm chủ trận thế lớn như vậy, nàng cũng không có tư cách can thiệp vào quân quyền."
Thế tử Tấn Vương thản nhiên nói, "Nhiếp Phong là thân binh của Đỗ soái."
Tướng quan trầm mặc, điều đó có nghĩa là Đỗ soái đã ngầm đồng ý. "Nếu có thể tra được bọn họ còn thừa lại bao nhiêu binh lực thì tốt, nếu như không nhiều, chúng ta còn có thể mượn cơ hội nuốt chửng Tây Lương, mở rộng bản đồ gấp đôi."
"Tây Lương không giống với chúng ta, toàn dân bọn họ đều là giai binh, thời bình làm dân, thời chiến làm binh, chỉ cần huấn luyện một chút liền có thể ra chiến trường." Thế tử Tấn Vương không khỏi cười khổ, Đỗ gia quân rất đánh trận rất giỏi, hào quang quá thịnh, khiến cho người ta trong lúc vô hình quên đi tính đặc thù của Tây Lương.
"Đừng quên, còn có Đỗ soái tọa trấn Tây Lương, kinh nghiệm phong phú, dụng binh như thần."
Bất cứ lúc nào cũng có thể huấn luyện được một chi đội ngũ.
"Không phải nói thân thể của hắn bị hủy toàn bộ sao?"
Mưu sĩ khẽ lắc đầu thở dài, "Loại chiến thần giống như hắn chỉ cần phát ra cờ hiệu là có thể khiến cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật."
Chỉ cần hắn còn sống, thì lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của người hầu tùy thân, "Thế tử, vương gia mời ngài đi qua."
Thế tử Tấn Vương có chút sửng sốt, hơi hơi nhíu mày, không kịp suy nghĩ nhiều liền đứng lên.
Phu thê Tấn Vương sống ở chính viện, nằm ở vị trí trung tâm nhất, mà chỗ ở của thế tử Tấn Vương tương đối xa xôi.
Thế tử Tấn Vương đi vào phòng, hướng về phía phụ mẫu thi lễ một cái, "Phụ thân, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?"
Tấn Vương gia ngồi ở trên xe lăn, trên đùi đắp một cái thảm lông, sắc mặt cùng bộ dáng không được tốt lắm.
Hắn lãnh đạm mở miệng, "Là mẫu thân của ngươi tìm ngươi."
Tấn Vương phi lấy ra một cái hộp gấm, hộp mở ra, bên trong chứa một chồng ngân phiếu.
"Nơi này có năm vạn ngân phiếu, ngươi đi chuộc cữu cữu của ngươi về."
Vương phi họ Thích, Thích Tướng quân thủ tướng thành Phù Phong là huynh trưởng của nàng.