Sắc mặt thế tử hơi thay đổi, "Ngài...... Làm sao mà biết được?"
Tin tức đã lọt đi như thế nào? Chẳng lẽ là bên cạnh hắn xảy ra vấn đề?
Trên mặt Vương phi tràn đầy lo lắng, "Ta mặc kệ trong lòng ngươi có dự định như thế nào, nhưng nhất định phải cứu người này trở về."
"Ngài đừng vội, trong lòng ta hiểu rõ." Thế tử Tấn Vương ôn hòa trấn an, "Ta cam đoan sẽ đem cữu cữu cứu trở về."
Sắc mặt Vương phi vẫn còn một chút lo lắng, "Lão đại, ngươi nói được thì phải làm được, đừng có giở trò đùa gì."
Lời nói này không hề êm tai, nhưng thế tử Tấn Vương cũng không giận, lộ ra tính tình đặc biệt tốt, "Ngài yên tâm đi."
Tấn Vương gia nhìn trưởng tử của mình một chút, rủ tầm mắt xuống sờ lên đầu gối, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng nhàn nhạt.
Hắn vẫn cho rằng nhi tử này là cừ, nhưng bây giờ mới biết được, là sói đội lốt cừu.
Há miệng muốn cắn người, đến người thân cũng không nhận.
Hốc mắt Vương phi đỏ bừng, trong lòng tràn đầy bất lực, từ sau khi thế tử hồi phủ, tính tình liền thay đổi rất lớn, giống như đã biến thành người khác.
Hắn vừa về đến, trong phủ xảy ra chuyện liên tiếp, vương gia gãy chân, tiểu nhi tử... Từ ngọn núi giả ngã xuống trở thành một kẻ ngớ ngẩn,
Nhưng, rõ ràng, nàng đã nhiều lần cảnh cáo không cho phép hài tử bò lên núi giả, đứa nhỏ kia là hài tử nhu thuận nghe lời nhất.
Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, vẫn không thể biểu lộ ra, nàng còn có hai người nữ nhi!
"Vương gia, Vương phi, mấy vị nữ quyến của tướng lĩnh đến cầu kiến, các nàng đều rất gấp gáp, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì."
"Mời."
Chỉ chốc lát sau, các nữ quyến vừa tiến đến liền quỳ xuống trước mặt vương gia, than thở khóc lóc cầu khẩn hắn cứu người.
"Xin ngài nhìn vào sự tận tâm và trung thành của bọn hắn đối với Tấn Vương phủ, mau cứu bọn hắn đi."
"Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền, cho dù là mượn hay vay nặng lãi cũng muốn chuộc người về."
Thế tử Tấn Vương biến sắc, "Ai nói cho các ngươi biết?"
"Trước cửa phủ nha dán giấy lớn thông báo, tất cả mọi người đều biết."
Thế tử Tấn Vương hít vào một ngụm khí lạnh, đau răng.
Thì ra, nàng đã ngay lập tức đem tin tức khuếch tán ra ngoài, một chiêu này càng độc ác hơn, tổn hại đến cả nhà.
Nàng ép hắn vào đường cùng, buộc hắn không thể không chuộc người.
Không chuộc? Vậy thì chờ đợi thủ hạ ly tâm đi.
Chuộc? Chờ đợi đến khi táng gia bại sản đi.
Chỉ chuộc quan tướng? Chẳng lẽ binh sĩ không phải là người sao? Trời sinh mệnh tiện sao? Làm không tốt sẽ xảy ra binh biến.
Không thể không nói, Mộc Vãn Tình vứt cho hắn một vấn đề khó khăn không hề nhỏ.
Trong lúc nhất thời, thế tử Tấn Vương mờ mịt tứ phương, trên đường hắn trùng sinh tại sao lại gặp phải một cái chướng ngại vật thế này?
Rõ ràng, hắn có vận khí rất tốt, có cơ duyên được trùng sinh.
Hắn cứ nghĩ so với kiếp trước thì con đường hắn đi càng thuận, càng bằng phẳng, thậm chí dã tâm bừng bừng muốn trở thành chủ chung của thiên hạ, khiến cho tất cả mọi người đều phải quỳ rạp xuống dưới chân hắn.
Nhưng, hắn lại gặp phải cái đồ yêu nghiệt Mộc Vãn Tình này.
Tất cả thất bại của hắn đều đến từ nàng, một lần lại một lần, khiến hắn không nhịn được mà hoài nghi, Mộc Vãn Tình chính là khắc tinh của hắn.
Điều này còn chưa phải là tổn hại nhất, tổn hại hơn chính là Mộc Vãn Tình kêu gọi bá tánh tại đất phong của phủ Tấn Vương đầu hàng, đến đây, đến lăn lộn với nàng, có ăn có uống, còn có áo bông ấm áp để mặc.
Đi theo phản thần lăn lộn sẽ không có kết cục tốt, đi cùng với nàng trồng trọt đi, nàng cam đoan cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Khoan hãy nói, có thành Phù Phong làm tiền lệ như vậy, bá tánh càng ngo ngoe muốn động.
Chỉ hận Mộc Vãn Tình không có tiếp tục công thành.
Vậy thì, đi tìm nàng làm nơi nương tựa? Đi thành Phù Phong cũng được a.
Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm phun trào, người sắp chết đói không quản được nhiều như vậy, mang theo người nhà lén lút chạy.
Người đã không có gì để mất không bằng đánh cược một lần.
Người có gia nghiệp thì tương đối bảo thủ, suy nghĩ nhiều, cố kỵ nhiều, còn đang đứng quan sát.