Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661.

Chương 661. - Chương 661. -

“Quên đi, đoán cũng vô dụng, không bằng trực tiếp gọi nhị ca tới gặp mặt hỏi.” Mộc Vãn Tình thích trực tiếp thẳng thắn, đơn giản lại rõ ràng.

Thay vì cho người tìm hiểu, không bằng trực tiếp hỏi, tất cả mọi người tiết kiệm chút thời gian.

Hôm nay Mộc nhị gia mang theo hai nhi tử chiêu đãi nam tân, bận rộn chân không chạm đất.

Mộc Tử Ngang nghe nói mẫu thân tìm hắn, không nói hai lời liền chạy tới.

Hắn ngồi xuống liền cầm lấy điểm tâm trên bàn cắn một miếng, tuy rằng trong nhà thiết yến, nhưng hắn cũng không rảnh ăn.

“Nương, có chuyện gì?”

Mộc nhị phu nhân hơi trầm ngâm, "Hôm nay có rất nhiều nữ quyến mang theo nữ hài tử tới cửa, có mấy nữ tử rất đáng yêu, ta nghĩ, tuổi của ngươi cũng đã đến, dự định chọn một người, ngươi thích dạng cô nương gì?"

Nàng nói tương đối uyển chuyển, Mộc Tử Ngang nghe xong sửng sốt một chút, "Ách, này...... Nương, ta còn trẻ, lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, không vội."

Mộc nhị phu nhân lập tức cảm thấy không đúng, lần trước nhắc tới việc này, hắn còn nói toàn bộ dựa vào phụ mẫu quyết định, nàng còn định bận rộn qua một thời gian này liền chứng thực.

"Không vội? Hay là có cô nương mình thích? Nếu có, thì mang về nhà xem."

Nàng chịu ảnh hưởng của Mộc Vãn Tình, tư tưởng cởi mở hơn rất nhiều.

Mộc Tử Ngang không khỏi nóng nảy, "Nương, ta không có thời gian yêu đương, chỉ là cảm thấy Đình Nương quá khó khăn, có lúc rảnh sẽ tới giúp một tay."

Mộc nhị phu nhân bất động thanh sắc hỏi, "Đình Nương? Là cô nương nhà ai?”

Nghe đi, gọi thẳng cả tên cô nương người ta, còn nói không động tâm, tiểu tử ngốc này thật không biết nên nói cái gì cho phải.

“Nàng ấy họ Triệu, tên Sính Đình, là một cô nương rất tốt, tự cường tự lập, hiểu chuyện lại thiện lương hiếu thuận, chỉ là…” Mộc Tử Ngang ấp a ấp úng, giọng nói rất thấp, “Cha nàng ấy bị phán đi lưu đày, nhưng nàng không phải lưu phạm."

Lưu đày, so với sung quân coi như là nhẹ, bị đuổi đến địa phương xa xôi phục dịch.

Có người là toàn tộc lưu đày, có người chỉ là bản thân, người nhà không cần lưu đày.

Mộc nhị phu nhân trợn mắt há hốc mồm, không dám tin.

Đó là nữ nhi của lưu phạm?

Mộc Vãn Tình ngồi sau bình phong nhíu mày, cũng rất kinh ngạc.

Chuyện này xảy ra khi nào? Nàng lại hoàn toàn không biết gì cả.

Mộc Tử Ngang bị mẫu thân nhìn đến cả người không được tự nhiên, nói: "Nương, chúng ta đã từng là phạm nhân lưu đày, tất nhiên sẽ không khinh thường người ta, đúng không?"

Điều này Mộc nhị phu nhân phải nói như thế nào mới được đây? Lúc trước, mặc dù bọn họ từng là lưu phạm, nhưng hôm nay thoát tội, chen chúc trong hàng ngũ quan lại tôn quý.

Thân phận địa vị không giống nhau, vòng xã giao cũng không giống nhau, khó có tiếng nói chung với phạm nhân lưu đày.

Hơn nữa, ai biết bọn họ phạm tội gì.

Yêu cầu của nàng đối với tức phụ không cao, làm người tốt, gia thế trong sạch.

Nữ nhi phạm quan này khẳng định không được, trực tiếp gạch bỏ.

Nếu chỉ là bằng hữu thì không sao cả, nhưng kết thân là chuyện cả đời, là đại sự của hai gia tộc, môn đăng hộ đối mới là lẽ phải.

Mộc Tử Ngang mím môi, cúi đầu không lên tiếng.

Mộc nhị phu nhân thấy thế, đầu đau dữ dội, tâm loạn rối tinh rối mù.

“Mau đi thôi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Sau khi nàng đem nhi tử đuổi đi, mặt liền suy sụp xuống, nói: "Tình nhi, ta phải làm sao bây giờ a?”

Mộc Vãn Tình từ sau bình phong đi ra, ngồi xuống cạnh nàng, nói: "Nương, nương đừng nóng vội, ta bảo người đi điều tra, nếu không phải vi phạm pháp lệnh, phẩm hạnh nữ hài tử không thành vấn đề, cũng không phải không được.”

Mộc nhị phu nhân tâm phiền ý loạn, "Nhưng ngươi bây giờ là Huyện Chủ, vô số người nhìn chằm chằm ngươi, chờ xem ngươi xấu mặt.”

Danh tiếng Mộc Vãn Tình quá thịnh, là Huyện Chủ đầu tiên có đất phong của triều Đại Tề, lại lấy thân phận nữ tử đứng ở địa vị cao, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ghen tị hận thù đây.

“Ta cũng không quan tâm, nương, cuộc sống là của nhị ca, huynh ấy vui vẻ là tốt rồi.” Mộc Vãn Tình nhẹ giọng nhỏ nhẹ khuyên nàng, “Đương nhiên, nếu có người dám lợi dụng nhị ca, ta tất nhiên sẽ không để cho bọn họ sống tốt.”

Mộc nhị phu nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Ta cảm thấy Uyển Nhu rất tốt nha, sao hắn lại không thích?”

Ba hài tử đều bận việc của mình, đại tức phụ cũng vô cùng bận rộn, bên người chỉ có một Vu Uyển Nhu ở cùng nàng, mỗi khi đau đầu nhức óc cũng là Vu Uyển Nhu chiếu cố nàng.

Hai người thân thiết như thân mẫu nữ, nàng ước gì có được một tức phụ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment