“Nhị ca cũng có ngạo khí.” Mộc Vãn Tình chỉ nói một câu, không nói gì khác.
Vẻ mặt Mộc nhị phu nhân cứng đờ, cũng đúng, lúc trước sống chết không chịu gả, tổn thương lòng tự trọng của Mộc Tử Ngang.
Mộc Vãn Tình dứt khoát cho người đi hỏi thăm, nhất định phải điều tra rõ ràng đối phương.
Ngày hôm sau là mở tiệc chiêu đãi tộc nhân, Mộc Vãn Tình ở trên yến tiệc lại gõ một phen, lại là vẽ bánh nướng, nói cái gì muốn chọn một nhóm người phẩm hạnh tốt tới thành Phù Phong xây dựng.
Thành Phù Phong trở thành đất phong của Mộc Vãn Tình, nàng tất nhiên muốn điều chỉnh sách lược đối với thành Phù Phong, tạo thành địa bàn chỉ thuộc về mình.
Chuyện này đối với Mộc gia mà nói, là một tin tức vô cùng tốt.
Lúc trước có một nhà quán ăn vặt đã cảm thấy mỹ mãn, hôm nay, có dã tâm, muốn trở thành đệ nhất gia tộc thành Phù Phong.
Chuyện này phải dựa vào tất cả tộc nhân cùng nỗ lực.
Vừa nghe lời này, các tộc nhân nhìn nhau, lập tức hai mắt tỏa sáng, điên cuồng biểu hiện, nhìn ta, nhìn ta, ta siêu cấp nhu thuận nghe lời, nhân phẩm tuyệt vời.
Lúc trước, Mộc Vãn Tình không muốn cho bọn họ tiếp xúc với nông trang Thủy Mộc, trong lòng bọn họ biết rõ, cũng không muốn chọc giận nàng, không đụng thì không đụng, quán ăn vặt cũng tạm được.
Nhưng trước mắt, nguyện ý thả bọn họ ra ngoài làm một phen sự nghiệp, cơ hội ngàn năm có một này ai nguyện ý bỏ qua?
Mộc Dung Tuyết nhấc tay phải lên, ánh mắt lấp lánh, nói: "Có phải trước tiên xây một phủ Huyện Chủ ở thành Phù Phong không?”
Mọi người mồm năm miệng mười tỏ vẻ ủng hộ, Mộc Vãn Tình lại khoát tay, "Xây phủ thành chủ đi, mặt trước là phủ nha, mặt sau là nơi ở.
"Cái này, có chút giống hoàng cung…” Ánh mắt Mộc Thập Nhị sáng ngời.
Vô số ánh mắt trừng lại, "Đừng nói bừa.”
Mộc Thập Nhị lúc này mới ý thức được mình nói sai, mặt đỏ bừng, "Khụ khụ, ăn cơm, ăn cơm.”
Mộc Vãn Tình không nói gì với nàng, chỉ làm như không nghe thấy, rất tự nhiên chuyển đề tài, "Ta định xây thêm một phố ăn vặt ở thành Phù Phong, giá thành rẻ, lại có thể kéo theo kinh tế vùng đó, giải quyết một số cương vị công tác.”
"Còn phải xây nông trang cùng mấy cái xưởng, tranh thủ sớm ngày giúp cho bá tánh thành Phù Phong trở nên giàu có, ta cũng theo đó nâng cao danh vọng, đến lúc đó sẽ từ trong các ngươi chọn ra quản sự ."
Xây dựng xưởng và nông trang, cần rất nhiều nhân thủ, kéo theo bá tánh thành Phù Phong thoát nghèo làm giàu.
Mọi người hưng phấn không thôi, mặt mày hồng hào, có rất nhiều cơ hội.
Nhưng, cạnh tranh cũng kịch liệt a.
“Vậy thì tốt quá.” Mộc Dung Tuyết chần chờ một chút, “Tộc trưởng, chúng ta có thể qua bên kia xây nông trang không?”
Nàng xem như hiểu rõ, làm một nông trang trồng chút bông vải bán cho quan phủ, lại trồng chút trái cây rau dưa lương thực tự sản tự tiêu, a, đúng rồi, lại làm hai tiệm ăn vặt, tự cung tự cấp.
Lợi nhuận một năm sẽ không ít.
"Có thể, nhưng không thể ỷ thế ức hiếp bad tánh, ép mua ép bán." Mộc Vãn Tình ủng hộ bọn họ ra ngoài gây dựng sự nghiệp, chỉ cần không lấy cờ hiệu của nàng, an phận, mang tiền xây dựng thành Phù Phong, tất nhiên là một chuyện tốt.
Trong lòng nàng khẽ động, một kế hoạch hiện lên trong đầu, "Ta đã xem qua diện mạo địa lý bên kia, rất nhiều đất cát, kiến nghị các ngươi mua nhiều đất cát để trồng dưa hấu, đồng tâm hiệp lực tạo ra một cơ sở trồng dưa hấu, làm thành một chuỗi thương hiệu sản nghiệp, để cho người khắp thiên hạ nhắc tới dưa hấu liền nghĩ tới Mộc gia ở thành Phù Phong.”
Tất cả mọi người nghe ngây người, còn có thể như vậy? Nghe thật cháy, nhiệt huyết sôi trào.
“Chúng ta không biết trồng dưa hấu.” Dưa hấu bán đắt, nhưng kiếm được nhiều tiền là thật.
Mộc Vãn Tình càng hy vọng vậy bọn họ lại, lòng người dễ thay đổi, bây giờ còn có thể bảo trì sơ tâm, nhưng bị người khen quá nhiều, một ngày nào đó sẽ xảy ra vấn đề.
Không bằng ở trong thôn trang trồng đủ loại dưa hấu, giảm bớt tiếp xúc với bên ngoài.
"Các ngươi cũng đã ăn dưa hấu do nông trang Thủy Mộc sản xuất, vị ngon hơn nhiều dưa khác, trồng trên cát sẽ tốt hơn, ta cung cấp hỗ trợ kỹ thuật miễn phí, nguồn tiêu thụ cũng không cần lo lắng, để cửa hàng Mộc gia bán, thống nhất định giá."