Ánh mắt các tộc nhân phát sáng lên, "Vậy thì quá tốt rồi, chỉ là, ngài không trồng dưa hấu sao?"
“Mọi người đều trồng, ta còn lo không có dưa hấu ăn sao?” Mộc Vãn Tình có quá nhiều hạng mục kiếm tiền, dưa hấu chỉ là một trong số đó không đáng kể, “Sang năm ta sẽ trồng nhiều loại bông, không phải vì kiếm tiền, mà là giữ lại giống.”
Xác định mục tiêu kiếm tiền, mọi người vui mừng khôn xiết, tụm năm tụm ba lại thương lượng.
Rút ra thời gian tổ chức thành đoàn đi thành Phù Phong mua đất cát, nhiều tiền thì mua nhiều, ít thì mua ít, tốt nhất là mua chung một nơi, tiên chiếu cố nhau.
Mộc Vãn Tình thấy thuyết phục được bọn họ, khẽ mỉm cười, thanh âm hơi đề cao, "Ta nhắc lại một lần nữa, ta thân là tộc trưởng Mộc gia, sẽ không trở thành ô dù che chở các ngươi làm chuyện ác, chỉ biết đại nghĩa diệt thân, bảo vệ danh dự của Mộc gia, nhưng cam đoan các ngươi sẽ không bị người khác khi dễ."
"Không bị khi dễ chính là che chở lớn nhất, vậy là đủ rồi." Mộc Dung Tuyết là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng.
Nàng đổi ý, liền mua đất cát trồng dưa hấu, Mộc Vãn Tình sẽ không lừa bọn họ.
Một năm này nàng kiếm được không ít tiền, nhưng tiêu cũng nhiều, nhân khẩu trong nhà nhiều, kế tiếp còn phải kiếm cho mình một phần của hồi môn, tiền dưỡng lão của phụ mẫu, của hồi môn của muội muội, chỗ nào cũng cần tiền.
Những người khác nhao nhao tỏ thái độ, "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ không làm ngài mất mặt.”
Ngày thứ ba mở tiệc thuận lợi, dân chúng trong thành đều có thể tới ăn, chỉ cần nói vài câu cát tường là được.
Ba ngày náo nhiệt, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mộc Vãn Tình dậy sớm rửa mặt xong, ăn một chén vằn thắn nhỏ rồi đi làm.
Nàng vừa ngồi xuống văn phòng, thuộc hạ liền đưa một phần tư liệu tới, "Huyện Chủ, đây là tư liệu của Triệu gia.”
Mộc Vãn Tình thờ ơ lật xem vài trang, không khỏi trầm mặc.
Tôn Đồng Tri cầm một đống công văn tới, nói: "Huyện Chủ, những công văn này cần xử lý gấp.”
Mộc Vãn Tình tiện tay bỏ tài liệu vào ngăn kéo, tinh thần phấn chấn mở miệng, "Để đây đi, chúng ta xử lý công vụ trước.”
Một ngày bận rộn không chịu được, cơm trưa ăn tại nhà ăn, nàng gọi hai món mặn một món canh, mùi vị cũng được.
Đến chạng vạng tối, công văn chất đống chỉ xử lý được một phần ba, Mộc Vãn Tình im lặng thở dài một hơi, bảo hạ nhân trở về nói một tiếng, nàng phải tăng ca.
Một gã hạ nhân vội vàng chạy tới, "Huyện Chủ, nhị thiếu gia cùng Triệu gia cô nương lại gặp mặt.”
Mộc Vãn Tình dừng lại, tiện tay đặt bút xuống, bắt đầu dọn dẹp bàn, một lúc sau nói: "Đi, chúng ta đi xem.”
Ráng màu đầy trời, sắc thái sặc sỡ, rực rỡ mà lại đồ sộ.
Trên đường người bán hàng rong mang hàng chào bán, từng tiếng rao hàng, dẫn người nhao nhao ra cửa.
Mua một chuỗi hồ lô đường phèn dỗ dành hài tử trong nhà, bà chủ hiền lành chọn lựa đồ dùng hàng ngày tiện nghi thực dụng, náo nhiệt mà lại ồn ào, tràn đầy khói lửa nhân gian.
Cách đó không xa, một thiếu nữ đeo sọt đi vào một tiệm thêu, nữ chưởng quầy vừa thấy nàng liền nhiệt tình chào hỏi, "Triệu cô nương đến rồi, thêu xong chưa?"
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mắt một cái, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cả người tản ra một cỗ phong thái của người trí thức, vừa nhìn liền biết là xuất thân dòng dõi thư hương.
Nghe nói gia cảnh sa sút, không thể không dựa vào thêu thùa nuôi sống gia đình, là một cô nương tốt tự cường tự lập.
Triệu cô nương ôn nhu cười, "Vâng, ngài nhìn xem.”
Nàng không nói nhiều, ôn nhu lại ngại ngùng, nhưng cử chỉ tao nhã đoan trang, rất dễ dàng làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Chưởng quầy đem đồ thêu đều kiểm tra một lần, đường may tỉ mỉ, xem như tiêu chuẩn trung đẳng, đương nhiên, cách xuất sắc còn một khoảng cách nhất định.
Đủ để nhà bình thường dùng.
Nàng khen một câu, "Tay nghề của Triệu cô nương thật tốt, ta không thể yên tâm hơn, mười cái khăn tay, hai mươi hà bao, hai mươi dây đeo, tổng cộng một lượng bạc, xin cất kỹ.”
Kỳ thật, nàng còn cho thêm mấy chục văn, trình độ tiêu phí biên quan so ra còn kém kinh thành, mọi thứ đều rẻ, nhân công cũng không đáng tiền.
Trừ khi có được tay nghề đặc biệt tốt.