Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67.

Chương 67. - Chương 67. -

Lại một ngày mới, mặt trời phía đông đang dần dần ló dạng.

Là một ngày đẹp trời thời tiết trong lành, hoàn toàn không thể nhận ra mới hôm qua còn bị cơn bão càn quét bừa bãi.

Tằng đại nhân đang ngủ say thì lại bị những tiếng gõ cửa đánh thức.

Hắn cau mày ngồi dậy, khoác áo đi mở cửa, "Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt thủ vẻ mặt gấp gáp, "Đại lão, bên phía ta có người ngã bệnh, sốt cao không hạ, tình huống rất nguy hiểm."

Nhóm phạm nhân được chia làm bốn tổ, ở lại các nhà khác nhau, hắn phụ trách một tổ trong đó, xảy ra chuyện không báo lại sao được?

Một quan sai khác nhanh chóng chạy tới, "Lão đại, bên phía ta cũng có người ngã bệnh rồi, phải làm sao bây giờ."

Lý phó đội cũng chạy tới, "Tình huống bên ta cũng không ổn, có người sốt rất cao."

Tằng đại nhân xoa xoa mi tâm, thân thể mấy người này cũng quá yếu a, vừa dầm mưa một chút đã ngã bệnh. "Thống kê lại, tổng cộng có bao nhiêu người ngã bệnh? Tập hợp những người bị bệnh lại cùng một chỗ để dễ dàng quản lý."

Đi hỏi thôn trưởng thử, có thể mời được đại phu hay không thì nhanh chóng mời một người lại đây."

"Vâng."

"Không cho bất luận kẻ nào chạy loạn."

"Vâng."

Không tra thì không biết, nhưng vừa tra ra liền giật mình, gần một nửa phạm nhân đều ngã bệnh.

Đều là những người đã được nuông chiều từ bé, hưởng hết vinh hoa phú quý, da mềm thịt yếu không gắng gượng nỗi.

Giống như Mộc lão thái thái, sau một đêm liền ngã bệnh không dậy nổi, cả người sốt nóng rang, cứ cầm chặt tay trưởng tử đòi ăn thịt hươu nướng gì đó, ha ha.

Tằng đại nhân ra lệnh, di dời hết những bệnh nhân ra ngoài, tránh cho cho lây bệnh.

Còn đang bàn bạc mọi chuyện, mọi người lại ngửi được một cỗ mùi thức ăn, không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh.

"Thơm quá, mùi này từ đâu tới…" Lý phó đội bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng chạy về phía phòng bếp.

Những người khác lần lượt đuổi theo, tranh nhau chạy tới, sợ tụt lại phía sau một bước.

Phòng bếp đã tràn ngập khói, mùi thơm của thức ăn ập vào mũi, chỉ ngửi thôi đã thấy đói.

"Mộc tam tiểu thư, ngươi đang làm món gì mà thơm thế?."

Một bỏng dáng mảnh khảnh quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ, "Cháo gà."

Mở nắp nồi ra, một nồi cháo gà đầy màu sắc hương thơm ập vào tầm mắt mọi người, trong nháy mắt đánh thức vị giác.

Mộc nhị gia cầm thìa lớn múc cháo cho mọi người, Mộc Tử Ngang thì phụ trách phân bánh ngàn tầng, Mộc Tử Thành liền đưa từng phần củ cải đã được ướp tới.

Đội phó Lý vội vàng húp một ngụm lớn cháo gà, "A, nóng quá." Nóng cũng không nỡ nhổ ra, thật sự nuốt xuống, món này cũng quá ngon.

Cháo đặc à thơm, tươi và mềm, đi xuống thực quản, làm ấm dạ dày, thoải mái nói không nên lời.

Nhìn từng lớp bánh ngàn tầng mỏng như giấy, nhưng cắn một miếng liền thấy vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mặn lại thơm ngon, nhiều tầng rõ ràng, hương vị đặc biệt đậm đà.

Hắn một hơi húp hết hai chén lớn, tốc độ mới chậm lại, củ cải ướp chua chua ngọt ngọt, ăn kèm kích thích khẩu vị.

Hắn ngàn lần cũng không nghĩ tới, ngay cả món ăn phụ cũng có thể khiến cho người ta sáng mắt.

"Chưa từng nghĩ tới củ cải cũng có thể ngon đến vậy, trước kia ta chưa từng đụng tới."

"Bánh ngàn tầng này ăn kèm với cháo gà, thật sự là quá ngon."

Mộc Vãn Tình đã lấy một phần cho nhà mình về phòng ăn, nàng cố ý lấy nhiều một chút, sợ không đủ ăn.

Mộc nhị phu nhân đổ đầy mồ hôi, khen không dứt miệng.

Tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Vãn Tình đứng dậy mở cửa ra nhìn, thế mà lại là Mộc Dung Tuyết.

"Tam tỷ tỷ." Mộc Dung Tuyết tỏ vẻ, nàng thật sự chỉ đi ngang qua, lại không cẩn thận ngửi được mùi thức ăn, hai chân tựa hồ có ý thức riêng, kẹt lại chỗ này không đi được.

Tầm mắt nàng dừng lại trên phần cháo gà mê người kia, rốt cuộc không khống chế được khát vọng trong lòng, nuốt nước miếng ừng ực, "Cái kia… Ta muốn mua một phần ăn, có được không?"

Nàng rốt cuộc không chịu được nữa, không muốn tiếp tục ăn lương khô, chỉ muốn ăn ăn thức ăn dễ nuốt.

Bình Luận (0)
Comment