Tằng đại nhân thấy thế, cảm thấy không còn cách nào khác, đành tạm thời nhường xe ngựa của mình, gom nhặt đám người hôn mê, chất đầu một xe, người này người nọ xếp chồng lên nhau, cũng mặc kệ bọn họ có khó chịu hay không.
Mộc nhị gia ở phía trước kéo xe la, bước đi khó khăn, đôi guốc gỗ kêu lên từng tiếng kẽo kẹt mối khi bước đi, nhưng cũng không còn cách nào, dùng ủng để đi con đường lầy lội như thế này sẽ rất nhanh hư.
Hai huynh đệ Mộc Tử Thành đỡ thùng xe cũng bước đi rất vất vả.
Hai nhà đích phòng Mộc gia cũng cực kỳ chật vật, chất những người không đi được lên xe đẩy, đầu xe buộc một sợi dây thừng kéo về phía trước.
Mộc Vãn Tình ngồi trong xe yên lặng quan sát, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.
Không biết đi được bao lâu, không tìm được khách điếm, nhưng nhìn thấy được một thôn trang có người, tất cả mọi người đều hoan hô.
Tằng đại nhân nhìn thấy phạm nhân đều không chịu nổi nữa, quyết định tìm thôn trưởng để xin ở lại.
Thôn trưởng thấy bọn họ lấy công văn cùng bạc ra, tất nhiên không nói hai lời liền đáp ứng, giúp bọn họ hỏi mượn mấy căn nhà, còn nhường cả phòng của mình.
Mượn phòng một đêm trả nửa lượng bạc, có ai lại muốn bỏ qua chuyện tốt như vậy chứ?
Một nhà Mộc Vãn Tình được an bài ở tại nhà thôn trưởng, đây là một tứ hợp viện nhà gạch ngói xanh, có mười mấy gian phòng.
Một tiểu đậu đinh được ôm ra khỏi xe la, khóc lóc không chịu trở về bên cạnh phụ mẫu, "Tiểu tiên nữ cô cô, ta không trở về, ta muốn đi theo ngươi."
"Ta cũng không trở về, tiểu tiên nữ cô cô, ta rất thích ngươi a, ta muốn làm hài tử nhà ngươi."
Mộc gia đích phòng trợn mắt há hốc mồm, tình huống gì đây?
Tỷ muội Mộc Cẩm Dao ôm tiểu hài tử đối mặt với sự nghi ngờ mọi người, các nàng còn có thể nói cái gì chứ?
Vẻ mặt Mộc đại thiếu gia ngây ngốc, mới đi nhờ một chuyến xe la liền phản bội, không phải là bị rót mê hồn canh đó chứ!
"Tại sao các ngươi lại thích tam cô cô như vậy?"
Bảo Nhi nước mắt lưng tròng, giống như cún con bị bỏ rơi, "Là tiểu tiên nữ cô cô, nàng đẹp nhất."
"Nàng có rất nhiều thức ăn ngon."
"Nàng còn có thể kể chuyện."
Mọi người không hiểu được lời nói của tiểu hài tử, thế là lại nhìn về phía Mộc Cẩm Dao, Mộc Cẩm Dao chỉ kể lại đại khái quá trình vừa rồi, đám hài tử được cho ăn kẹo và mì hoa trà, còn được uống thuốc trừ phong hàn.
Về phần câu chuyện mà Mộc Vãn Tình kể, nàng tựa như bị mất trí, một chữ cũng không có đề cập tới.
Mộc Dung Tuyết cũng không đề cập tới, vội vàng xách quần áo ướt đáp chạy đi thay.
Mộc lão thái thái dầm mưa, đầu váng mắt hoa, cả người không thoải mái, nửa mê nửa tỉnh nghe mọi chuyện.
Nghe đám hài tử khen Mộc Vãn Tình, bà rốt cuộc nhịn không được, mở mắt rống một tiếng, "Nàng ta là người xấu, sau này các người không được nói chuyện với nàng ta."
"Ô ô." Những hài tử sợ hãi liền khóc lên.
Không biết là hài tử nào bắt đầu kêu lên, "Lão yêu bà, ngươi chính là lão yêu bà khi dễ tiểu tiên nữ."
Những hài tử khác cũng bắt đầu la lên, "Lão yêu bà, lão yêu bà."
Mộc lão thái thái:… Mình nhất định còn chưa tỉnh ngủ! Phải bình tĩnh!
Người Mộc gia: !!!
Hai mẫu nữ Mộc Vãn Tình mò vào phòng bếp, đun một nồi nước nóng lớn, để cho ba phụ tử Mộc nhị gia nhanh chóng ngâm nước nóng.
Tằng đại nhân bận rộn sắp xếp, an bài cho tất cả mọi người xong, hắn cầm một gói dược liệu vào phòng bếp, "Mộc Tam tiểu thư, phiền ngươi nấu một nồi canh giải cảm."
"Được." Mộc Vãn Tình nấu một nồi canh giải cảm, các quan sai đều uống một chén lớn, cả người liền cảm thấy thư thái.
Phần còn dư, nàng liền nhờ phụ thân cùng hai ca ca vừa tắm xong đi đưa cho tộc nhân.
Không được nhiều lắm, vậy nên chỉ tặng cho những tộc nhân lần trước đã đứng ra cầu tình.
Những tộc nhân đều lạnh run, bọn họ vừa không có điều kiện để tắm nước nóng, cũng không có một ngụm canh nóng để uống, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhìn thấy một chén canh giải cảm này, nghe nói là do Mộc Vãn Tình đưa tặng, mọi người vừa bất ngờ lại vừa cao hứng, hơn nữa cũng vô cùng cảm động.
Đây là đưa than trong ngày tuyết.
Phần nhân tình này phải ghi nhớ.
Về phần Mộc gia đích phòng, thật ngại quá, số lượng ít không đủ, tự nghĩ biện pháp giải quyết đi.
Mộc nhị gia cao hứng dẫn theo các nhi tử trở về, Mộc Vãn Tình lấy ra một bản vẽ, "Phụ thân, người giúp con chế tác mấy khuôn gỗ này đi, con cần sử dụng."
Mộc Nhị gia nhìn thoáng qua, có một hàng ô vuông, cũng không khó lắm, hắn thuận miệng hỏi, "Thứ này dùng để làm gì a?"
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Kiếm tiền."
Kế hoạch kiếm tiền chính thức bắt đầu.
. . . . . .