Đừng tưởng rằng hài tử còn nhỏ thì cái gì cũng không hiểu, kỳ thật, bọn họ thông minh hơn so với bất kỳ ai.
Mấy đứa trẻ này ngay lập tức mở miệng nịnh nọt, người này ngọt hơn người kia, ca ngợi toàn diện không một góc chết.
Đứa này nói, tam cô cô là nữ hài tử xinh đẹp nhất ta từng gặp, so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn.
Đứa kia nói, Tam cô cô thật đẹp mắt, ta nhìn đều ngây người, sau này ta phải hiếu thuận với tam cô cô.
Một đứa khác lại nói, cô nương xinh đẹp nhất trên đời này chính là tam cô cô của ta, tất cả mọi người đều hâm mộ ta.
Cũng không biết lấy đâu ra nhiều thủ đoạn như vậy, những lời nịnh nọt tuông ra không trùng lời nào, cho dù có vẻ không hợp lý, nhưng vẫn rất ngọt a.
Tỷ muội Mộc Cẩm Dao ở bên ngoài giật giật khóe miệng, mặt nóng rát, mấy tiểu gia hỏa này thật dám nịnh, Mộc Vãn Tình lại dám nghe.
Được rồi, đều không biết xấu hổ cả.
Tiểu hài tử cũng không làm gì sai, chỉ đơn thuần muốn được ăn kẹo mà thôi.
Mộc Dung Tuyết càng nghe càng cảm thấy quen tai, "Ta nếu như không nhớ lầm, bình thường bọn họ cũng dỗ lão thái thái như vậy."
Mộc Cẩm Dao yên lặng gật đầu.
Cuối cùng, Mộc Vãn Tình chia cho mỗi người hai viên kẹo, khiến cho đám tiểu hài tử cao hứng tới khoa tay múa chân, gọi tam cô cô rất ngọt ngào.
Mộc Vãn Tình nhìn về phía tiểu cô nương trong ngực, tiểu cô nương vẫn nhu thuận ngồi trong ngực Mộc Vãn Tình, uống trà, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt đã có thêm vài phần huyết sắc.
"Tiểu Nha, sao ngươi không ăn kẹo?"
Tiểu Nha cầm kẹo trong tay, nuốt nước miếng, rõ ràng rất muốn ăn nhưng lại cố nén. "Ta muốn mang về ăn cùng gia gia nãi nãi và phụ mẫu."
Mộc Vãn Tình sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, khó nén được cảm giác yêu thích, "Đứa bé ngoan, thật ngoan."
Trong lòng nàng khẽ động, bỗng nhiên có chủ ý, "Dù sao cũng đang rãnh, tam cô cô sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện đi."
Không có đứa bé nào lại không thích nghe kể chuyện, tất cả đều nhiệt tình hưởng ứng.
Mộc Vãn Tình kể lại câu chuyện Bạch Tuyết đã qua cải biên, biến Bạch Tuyết thành tiểu tiên nữ, đổi hoàng hậu xấu xa thành lão yêu bà, hai người đấu trí đấu dũng, lão yêu bà nhiều lần thất bại nên thẹn quá hóa giận, cho tiểu tiên nữ ăn quả độc, còn muốn bán tiểu tiên nữ cho người xấu làm nô lệ.
Tỷ muội Mộc Cẩm Dao ở bên ngoài cũng nghe mê mẫn, nhưng nghe xong, liền cảm thấy không thích hợp.
Tiểu hài tử nghe xong liền căm phẫn, kích động mắng thẳng lão yêu bà, sao lại có người xấu xa như vậy!
Tiểu Nha bỗng nhiên nói, "Cô cô, ngươi chính là tiểu tiên nữ, vậy lão yêu bà kia là ai?"
Bảo Nhi yếu đuối giơ tay lên, "Có chút giống với lão tổ tông."
Lúc ở trong tù, lão tổ tông muốn bán tam cô cô!
Đừng hỏi vì sao hắn lại biết, hắn đều lén nghe cha mẹ nói chuyện.
Mộc Cẩm Dao cùng Mộc Dung Tuyết:… Rốt cục đã hiểu được không thích hợp chỗ nào, khá lắm, nói xấu sau lưng!
Chỉ là, Bảo Nhi thật đúng là đứa cháu có hiếu!
"Phốc ha ha." Mộc Vãn Tình lấy ra mấy viên kẹo đưa cho tiểu tử này, đồng ngôn vô kỵ mà, "Phần thưởng cho hài tử thông minh."
Hừ, ngươi nói xấu ta, ta liền tẩy não cháu ngươi, đào góc tường của ngươi, hoàn mỹ!
Mộc Cẩm Dao cực kỳ bất đắc dĩ, "Tam muội muội, dạy hài tử như vậy cũng không tốt lắm."
"Ta dạy cái gì?" Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm hỏi ngược lại, "Ta chỉ kể một câu chuyện nhỏ. Rồi phát vài viên kẹo mà thôi."
Nàng luôn có đạo lý, hơn nữa còn mang thù hận, Mộc Cẩm Dao không nói nên lời, xem ra chuyện thân như một nhà chỉ là giấc mộng không thực tế của bọn họ.
Mộc Vãn Tình có đồ ăn ngon, còn có thể kể chuyện, biết rất nhiều thứ, lại am hiểu tâm lý trẻ em, rất nhanh đã dỗ cho mấy tiểu hài tử đều nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái.
Nửa canh giờ sau, mưa gió dần dần ngừng lại, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tằng đại nhân từ trong xe chui ra, trước mắt là một mảnh hỗn loạn, phạm nhân đều giống như mới vớt từ sông lên, toàn thân ướt đẫm, mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, con ngươi đờ đẫn, thân thể lung lay sắp đổ.
Mắt mày hắn ủ rũ, cứ tiếp tục như vậy bọn họ nhất định sẽ ngã bệnh.
Một khi ngã bệnh sẽ làm chậm trễ hành trình, như vậy sẽ phiền toái lớn, những quan sai phụ trách áp giải đều phải chịu phạt.
"Dọn dẹp lại một chút rồi tiếp tục lên đường, tìm khách điếm gần nhất nghĩ lại."
Vừa mới mưa to một trận, con đường lầy lội khó đi, đám lưu phạm dìu dắt nhau, gian nan bước đi.
Mỗi một bước đi đều mệt tới mức thở hồng hộc, có người đi được nửa đường liền ngã xuống, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, có người hôn mê bất động, trông cực kỳ thảm hại.