Bên trong xe, lò sưởi gạch đỏ tí tách vang lên.
Mộc Vãn Tình lấy ấm trà trên bếp nhỏ xuống, đổ nước nóng ra, trong xe lập tức tràn ngập một mùi thảo dược.
Nàng vén rèm lên, đưa ra ngoài, "Trong này có cho thêm dược liệu trừ phong hàn, uống một chén đi."
Mộc Cẩm Dao cùng Mộc Dung Tuyết nhận lấy chén trà màu nâu, nhẹ nhàng ngửi ngửi, uống cạn một ngụm.
Sau khi uống xong một chén trà nóng ấm bụng, thân thể cũng dần ấm lên, rốt cục đã không còn run rẩy nữa, nhưng quần áo ướt át dính trên thân lại cực kỳ khó chịu, ngoài lạnh trong ấm, Mộc Cẩm Dao cố nhịn sự khó chịu, kéo cổ áo.
"Bảo Nhi, ngươi là ca ca, nhớ dặn đệ đệ muội muội phải ngoan ngoãn nghe lời."
Các nàng phụ trách mang hài tử tới đây, ở bên cạnh chiếu cố, các nàng không thể lên xe la, nhưng có thể đứng dưới vải dầu chắn gió mưa.
Trong xe truyền đến tiếng hài tử rụt rè, "Đệ biết rồi, đệ sẽ nghe lời."
Bốn hài tử, đứa lớn nhất cũng chỉ mới có năm tuổi, chính là độ tuổi nửa hiểu không hiểu.
Mộc nhị phu nhân cởi quần áo ướt của mấy hài tử ra, lấy khăn vải lau khô thân thể cho bọn họ, hai nữ oa quấn một tầng vải đặt ở trên đùi, cũng không chiếm không gian.
Hai nam oa trực tiếp bọc vào trong chăn.
Chờ nước trà hơi nguội một chút, Mộc Vãn Tình lại rót cho mỗi đứa nhỏ một chén.
Bốn hài tử Mộc gia phấn điêu ngọc trác, lớn lên trông rất đáng yêu, nhưng lúc này lại cực kỳ an tĩnh, mặc cho người đùa nghịch, muốn làm gì thì làm.
Trưởng bối nói, phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ở trong hoàn cảnh xa lạ, bên cạnh lại có người lớn xa lạ, bọn nhỏ đều có chút rụt rè, cẩn thận.
Mộc Vãn Tình thấy thế, lấy mì hoa trà ra pha một chén lớn, "Nương, người cho bọn nhỏ ăn một chút đi."
Ngửi thấy mùi thức ăn, ánh mắt mấy tiểu hài tử đều sáng lên, hưng phấn đứng lên nhào về phía Mộc Vãn Tình, có đồ ăn ngon!
Mộc Vãn Tình túm lấy tiểu thí hài cởi truồng, nhét lại vào chăn, nghiêm túc nhìn bọn họ, "Đều ngồi xuống hết, không được tranh giành."
Xếp hàng chia thức ăn, ngươi một ngụm ta một ngụm, miệng nhỏ nhưng há to, chờ được đút. "A."
Mì hoa trà thơm thơm ngào ngạt, ăn vào thật thỏa mãn, ai nấy đều cười như nở hoa, đã lâu rồi không được ăn món ngon như vậy.
Nghe được động tĩnh bên trong, Mộc Cẩm Dao cùng Mộc Dung Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chịu thu nhận tiểu hài tử, lại nguyện ý cho ăn, chứng tỏ còn có đường hòa giải.
Mộc nhị phu nhân không thiên vị, thay phiên đút năm đứa nhỏ, chỉ chốc lát sau, một chén mì hoa trà đã đút xong hết.
Bảo Nhi chép chép miệng nhỏ, còn chưa ăn đủ, nhưng không dám đòi thêm.
Hắn nhìn chằm chằm Mộc Vãn Tình thật lâu, tầm mắt Mộc Vãn Tình nhàn nhạt đảo qua, "Sao ngươi lại nhìn chằm chằm ta?"
Bảo Nhi nói ra lời kinh người, "Tam cô cô, ngươi là ma quỷ sao?"
Mộc Vãn Tình:…
Mộc Cẩm Dao bên ngoài hoảng sợ, khẽ trách mắng, "Bảo Nhi, ngươi nói bậy cái gì vậy? Mau xin lỗi. Tam muội, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi đừng giận đệ ấy."
Mộc Vãn Tình vừa nghe liền biết, nhất định là do người lớn hay nói bậy ở trước mặt hài tử, chậc, thì ra ở trong mắt đích phòng Mộc gia, nàng là ma quỷ?
Nàng có hứng thú nhìn chằm chằm tiểu thí hài, "Ngươi đã gặp qua ma quỷ nào xinh đẹp như ta sao?"
Thấy thái độ hòa khí của nàng, tiểu thí hài mở to đôi mắt ngây thơ, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, "Không có, ngươi xinh đẹp, là tiểu tiên nữ."
Cho hắn ăn ngon, chính là tiểu tiên nữ.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, có chút bất ngờ, không sai không sai, ánh mắt tốt, miệng ngọt, tiểu tử này có tiền đồ.
"Đúng vậy a, ta là tiểu tiên nữ xinh đẹp lại thiện lương." Nàng lấy ra một viên kẹo, "Này, đây là phần thưởng."
Tiểu thí hài sợ ngây người, còn có kẹo để ăn?
Ngậm vào miệng, ngọt ngào, thật ngon, sau này liền gọi tiểu tiên nữ cô cô! Hy vọng tiểu tiên nữ cô cô sẽ cho hắn ăn thật nhiều kẹo!
Mấy đứa trẻ khác trông mong nhìn lại, "Tam cô cô, ta cũng muốn ăn kẹo."
Trong tay Mộc Vãn Tình cầm kẹo trêu chọc bọn họ, "Chỉ có khen ta xinh đẹp mỹ lệ, mới có kẹo để ăn."