Mộc Vãn Tình nhận lấy đứa bé, sờ sờ trán đứa nhỏ, không nóng.
Lại sờ sờ tay chân, lạnh như băng, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.
Tiểu Nha nhớ rõ nàng, chính là cô cô đã cho mình ăn bánh bao thịt thơm ngon, nàng rất thích cô cô này.
Nở một nụ cười ngọt ngào với nàng, nãi thanh nãi khí kêu một tiếng, "Cô cô."
Trái tim Mộc Vãn Tình như tan chảy trước tiếng cô cô này, bọc đứa bé vào trong chăn, "Cô cô rót cho ngươi một ít trà gừng để uống, uống rồi bụng sẽ không đau."
"A a a." Cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Mộc đại gia giật mình quay đầu lại, gậy trúc rốt cục không chịu nổi gánh nặng, mui xe trong nháy mắt bị gió lớn thổi đi, nữ quyến cùng tiểu hài tử đích phòng đều bại lộ trong màn mưa lớn, trong nháy mắt nước mưa xối cho kinh hãi, như chó rơi xuống ao.
Tiếng trẻ em khóc ré lên, tiếng phụ nữ la hét, mọi thứ đều hỗn loạn.
Mộc đại gia không khỏi nóng nảy, một tay túm lấy cánh tay Mộc nhị gia, "Nhị đệ, cầu ngươi giúp ta, nể tình chúng ta có cùng một phụ thân."
"Cái này…"
Một tay từ trong xe vươn ra, "Hai bộ áo tơi này cho Mộc Cẩm Dao cùng Mộc Dung Tuyết mượn."
Hai người kia đều không có áo tơi, trần trụi đứng trong cơn mưa giông, lạnh tới run rẩy.
"Đưa những đứa nhỏ dưới sáu tuổi tới đây."
Đời sau của Mộc gia, đại phòng có hai nhi tử đã thành hôn, sinh bốn đứa con, còn những người khác vẫn chưa thành hôn.
Nàng đang đề cập đến bốn đứa nhỏ này.
Mặc kệ như thế nào, ân ân oán oán của thế hệ trước không liên quan gì đến đứa nhỏ.
Nàng đã làm tất cả trong khả năng.
Ánh mắt Mộc đại gia sáng lên, "Tam nha đầu, ngươi là một cô nương tốt, trước kia chúng ta đã sai rồi, ngươi tạm thời cho chúng ta mượn chiếc xe này, được không?"
Hắn là được một tấc muốn tiến một thước, Mộc Vãn Tình cười lạnh nói, "Mộc đại gia, ngươi nhìn ta giống người sẽ vì vài câu nói lừa gạt liền trở thành ngốc tử quên mình vì kẻ khác sao? Đừng nói ngươi cho rằng ta nguyện ý đối tốt với mấy đứa nhỏ liền có nghĩa đã quên đi tất cả ân oán lúc trước? Các ngươi từng đối xử với chúng ta như thế nào, ta đều nhỡ kỹ."
"Đó đều là chuyện quá khứ, người một nhà nào có ai lại mang thù chứ?" Mộc đại gia còn muốn thuyết phục nàng, "Tam nha đầu, tổ mẫu ngươi đã lớn tuổi, già nên hồ đồ, ngươi cứ coi như bà ấy người bệnh..."
Mộc Vãn Tình đã sớm nhìn thấu người này, da mặt dày, cả ngày chỉ biết lừa dối kẻ khác, nói trắng ra chính là kẻ đạo đức giả.
"Tổ mẫu ruột của ta đã chết, về phần vị này, thời điểm ở trong tù muốn bán ta cho cai ngục, liền ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nói đến phần này, Mộc đại gia không có cách nào tiếp tục, "Nhị đệ, ngươi là người đứng đầu một nhà, ngươi nói nàng đi."
Mộc nhị gia nhìn lại cơn mưa to tầm tã, lại nhìn mấy đưa nhỏ đích phòng đang khóc thảm thiết, có chút không nói được gì.
Có thời gian ở đây nói dong dài, còn không bằng trở về chủ trì đại cục.
"Xe này không phải của ta, ta không thể làm chủ."
Mộc đại gia trợn mắt há hốc mồm, đều là người nhà mà còn phiên biệt xe la của ai? Hắn hoàn toàn không thể hiểu nỗi,
"Ngươi là trưởng bối, mọi chuyện của nhị phòng đều do ngươi quyết định, bao gồm cả nữ nhi của ngươi."
"Nhà chúng ta ai lợi hại người đó làm chủ." Mộc nhị gia không hệ bị lừa, "Ngươi cũng thấy được, Tình Nhi lợi hại hơn ta gấp trăm lần."
Mộc đại gia tức giận thiếu chút nữa hộc máu, trên đời này thế mà lại có người không biết xấu hổ như thế.
Nói ra không sợ mất mặt sao?
Mộc nhị gia không thèm quan tâm, hắn vốn là người không có chủ kiến, hàng năm bị nhốt trong phủ nên cũng không có kiến thức gì.
Mộc Vãn Tình cá tính cường thế, lại thông minh tuyệt đỉnh, có nàng ở đây, mọi việc đều không cần hắn phải động não.
Nghe lời nữ nhi, ăn sung mặc sướng, mọi chuyện thuận lợi.
Mộc đại gia bị hai cha con này chọc giận bật cười, nhưng hắn cũng không thể làm gì được.
Hắn là tộc trưởng Mộc thị nhất tộc, nhưng cũng là tội nhân của gia tộc, tộc nhân bị hắn liên lụy đều không phục hắn.
Uy tín của hắn đều bị quét sạch, đã sớm không còn quyền uy như ngày xưa, nói một không có hai.
Hắn chỉ có thể trầm mặc cầm hai bộ áo tơi trở về.
Quần áo toàn thân Mộc Cẩm Dao đã ướt đẫm, lộ ra đường cong mê người, đôi môi lạnh lẽo trắng bệch, thần sắc sửng sốt,
"Nàng chỉ đích danh chúng ta sao?"
"Ừm."
Hai tỷ muội họ nhìn nhau, thần sắc rất phức tạp.
Mộc Vãn Tình thật sự diễn giải bốn chữ ân ân oán oán rõ ràng đến cực hạn.
Chuyện này cũng tạo ra một khe hở ở trong lòng Mộc thị nhất tộc, tất cả mọi người đều đang suy ngẫm.
Mà lúc này, Mộc Vãn Tình nhìn đám lưu phạm ngã xuống trong cơn mưa tầm tã, hơi mím môi, trong mắt hiện lên một tia nóng lòng muốn thử.
Thời cơ tốt mà nàng vẫn luôn chờ đợi, rốt cuộc đã tới!
Trong những thời điểm tồi tệ nhất, thường sẽ ẩn chứa thời cơ xoay chuyển.