Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 62.

Chương 62. - Chương 62. -

"Mẫu thân, người yên tâm, trận mưa bão này thường ập tới từng đợt, rất nhanh sẽ dừng lại."

Mộc lão thái thái nhìn chiếc xe phủ vải xanh cách đó không xa, trong mắt tràn đầy khao khát.

Trong những lúc thế này, được ngồi trong thùng xe mới là thoải mái nhất, nếu như… trong đầu bà bỗng hiện lên một suy nghĩ.

"Lão đại, ngươi đi nói với lão nhị, bán lại xe la cho chúng ta, chúng ta ra giá gấp đôi."

Lấy tính tình trước kia của bà, muốn cái gì liền cường đoạt, nhưng Mộc Vãn Tình quá hung dữ, bà tự nhận mình không làm được.

Đôi môi lạnh rới tím tái, ánh mắt Mộc Tam gia sáng lên, hắn cũng muốn ngồi xe la, "Đúng đúng đúng, chúng ta bỏ tiền ra, gấp đôi không được, vậy thì gấp ba lần."

Khóe miệng Mộc đại gia giật giật, "Trời đang mưa to gió lớn như vậy, hắn sẽ chịu bán sao? Mộc Vãn Tình sẽ đồng ý sao?"

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ xem như đã hiểu rõ, nhị phòng là do Mộc Vãn Tình làm chủ.

Mộc lão thái thái cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, bà nhất định sẽ bị lạnh chết.

Càng lớn tuổi, càng sợ chết.

"Ngươi đi đi, mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải khiến cho lão nhị đồng ý, về phần Mộc Vãn Tình, nàng ta chỉ là một vãn bối, không cần đáp lời với nàng ta."

Mộc đại gia không khỏi cười khổ, không cần đáp lời? Chẳng lẽ hắn còn có thể kéo người ta từ trong xe xuống sao?

Nhưng, mẫu thân hắn lại không nghe khuyên bảo.

Tuy nhiên hắn cũng muốn ngồi xe la, cho dù chỉ có một tia hy vọng, hắn đều muốn thử một lần.

Hắn đứng dậy rồi đội nón, sau đó đi dưới cơn mưa tầm tã.

Nước mưa to bằng hạt đậu tát vào mặt rất đau, Mộc đại gia lấy tay che mặt, một bước sâu một bước nông đi về phía xe la, nơi mà hắn đi qua, tất cả đều có tộc nhân đang khổ sở giãy dụa trong cơn bão.

Những tộc nhân này có gia cảnh bình thường, thân nhân bằng hữu cũng không giàu có, chỉ tặng được cơm áo, nghèo đến mức không xu dính túi, nào có tiền mua áo tơi

Chờ Mộc đại gia đi tới chỗ xe la của nhị phòng, hai tay hai chân đã ướt đẫm, dưới lòng bàn chân là từng đợt khí lạnh.

"Nhị đệ, ta muốn mua lại xe này của ngươi, ngươi ra giá đi."

Mộc nhị gia mặt thấm đầy nước mưa, lấy tay lau một cái, kỳ quái hỏi, "Đại ca, đầu óc ngươi hồ đồ rồi sao?"

Xe la rất quý giá a, là thần khí cần thiết đối với người đi xa, gió lớn mưa to cũng không cần lo sợ, ừm, đây là lời mà nữ nhi đã nói.

Mộc đại gia thật sự buồn bực, cố gắng lấy lại tinh thần rồi lừa gạt, "Ta ra giá gấp ba lần, ngươi có thể cầm lấy tiền đi mua ba chiếc xe la, ba chiếc a, hai cháu trai mỗi người một chiếc, đi qua thôn này rồi sẽ không có cửa hàng này."

Mộc Nhị gia cũng không phải thật sự ngu ngốc, hỏi ngược lại, "Đại ca, sao ngươi không tự đi mua ba chiếc đi?"

Mộc đại gia:…

Không lừa được, làm sao bây giờ? Thật mệt tâm.

Hắn phải lùi lại một bước, "Vậy để cho mẫu thân cùng mấy đứa nhỏ lên xe tránh mưa đi, bọn họ đều bị lạnh cóng cả rồi."

Mộc nhị gia vẫn cự tuyệt, "Xe chúng ta chật hẹp, chỉ có thể ngồi được hai người."

Mộc đại gia không cần suy nghĩ liền mở miệng, "Vậy để cho mẫu nữ Vãn Tình xuống xe, các nàng còn khỏe mạnh, ăn uống tốt, mẫu thân sắp không chịu nổi rồi."

Lại tiếp tục, yêu cầu người khác hy sinh như lẽ đương nhiên, đây đã là thói quen từ lúc sinh ra, không cẩn thận liền bại lộ ra ngoài.

Mộc nhị gia bật cười, để cho thê nữ ta dầm mưa chịu tội, nhường lại thùng xe cho bọn họ? Dựa vào cái gì? "Ta chỉ có thể cho các ngươi mượn hai bộ áo tơi."

Bởi vì Mộc Vãn Tình có thói quen mua cái gì cũng mua dư ra, vậy nên bọn họ vẫn còn có hai kiện áo tơi không dùng tới.

Mộc đại gia thất vọng nhìn hắn, "Lão nhị, sao ngươi có thể lãnh khốc vô tình như vậy, thấy chết không cứu?"

Một thân ảnh đội mưa chạy tới, nhìn kỹ lại, là Lục thẩm, nàng mặc áo tơi, tóc xõa tung, trông cực kỳ chật vật.

Nàng vừa mở miệng liền nghẹn ngào, "Trọng Bình huynh đệ, có thể cho tiểu Nha nhà ta chen chút lên xe nhà ngươi được không? Hai ngày nay đứa bé có chút tiêu chảy, nếu cứ dầm mưa sẽ..."

Nàng sinh bốn nhi tử, nhưng chỉ có được một tiểu tôn nữ thơm thơm mềm mại như vậy, nên phá lệ yêu thương.

Mà đứa trẻ ba bốn tuổi thường rất dễ bị chết non.

Tấm rèm được vén lên, Mộc Vãn Tình vươn hai tay ra, "Đưa đứa nhỏ cho ta đi."

Lục thẩm không nghĩ tới nàng lại dễ nói chuyện như vậy, cảm kích đến rơi nước mắt, hốc mắt đỏ bừng.

Nàng vén áo lên để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của đứa bé.

Đứa bé được bảo vệ cẩn thận, quần áo đều khô.

Bình Luận (0)
Comment