Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672.

Chương 672. - Chương 672. -

Mộc Vãn Tình hơi nhíu mày, tiền thuế Tây Lương đều tiêu vào chiến tranh, đó là nhờ nàng khổ tâm kinh doanh mới chống đỡ lâu như vậy.

Nhưng, Bắc Sở cùng Tây Vu còn có thể chống đỡ bao lâu? Bọn họ mặc dù là tập hợp lực lượng cả nước, nhưng cuộc chiến này kéo dài quá lâu, tiêu hao rất lớn.

Đúng lúc này thuộc hạ vội vàng đến thông báo, "Huyện Chủ, có chiến báo của thành Cam Châu bên kia.”

Hắn lại đưa lên một phần thư thật dày, nói: "Đây là thư của thiếu tướng.”

Mộc Vãn Tình tháo chiến báo ra, đọc vài lần, khó nén sự vui mừng, "Mời các vị đại nhân tới.”

Các quan viên tới rất nhanh, Mộc Vãn Tình cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp tuyên bố.

Thành Cam Châu đại thắng, Đỗ thiếu tướng mang theo các tướng sĩ đánh một trận đại thắng, Tây Vu Bắc Sở cầu hòa.”

Tất cả mọi người vui vẻ ra mặt, lớn tiếng hoan hô, thật tốt quá, bọn họ thắng, rốt cục đình chiến, có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.

Trong tiếng cười vui vẻ, Mộc Vãn Tình mở thư của Đỗ Thiếu Huyên ra, trong thư Đỗ Thiếu Huyên khó nén hưng phấn, lưu loát nói rất nhiều.

Tôn Đồng Tri nhịn không được hỏi, "Thiếu tướng khi nào thì trở về?”

“Chờ hai bên kia rút quân liền trở về.” Mộc Vãn Tình cong khóe miệng, “Đi báo tin cho Đỗ soái.”

Đỗ soái nói không chừng đã nhận được tin tức, nhưng quy trình nên đi vẫn phải đi nói một chút.

“Vâng.”

Tin tức đình chiến vừa truyền ra, bá tánh đều vui mừng khôn xiết.

Có thể thanh thản ổn định đi theo Huyện Chủ Thanh Bình xây dựng cơ sở hạ tầng kiếm cơm ăn.

Chiến báo truyền tới kinh thành, Hoàng thượng như trút được gánh nặng, tảng đá lớn đặt ở ngực rốt cuộc cũng có thể dời đi, "Được, lần này Đỗ gia quân Tây Lương lập đại công, điều Đỗ Thiếu Huyên làm chủ soái Đỗ gia quân, bằng quân công phong Trấn Bắc Hầu, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim..."

Tuy rằng Đỗ gia quân đời đời kiếp kiếp đều do Đỗ gia chấp chưởng, nhưng, phải được triều đình chính thức sắc phong, mới xem như danh chính ngôn thuận.

Từ đó, Đỗ gia quân hoàn thành luân phiên quyền lực mới cũ, Đỗ Thiếu Huyên chính thức trở thành chủ soái, mà không còn là thiếu tướng, còn được phong hầu tước.

Trong khoảng thời gian ngắn, ban thưởng vô số, làm cho người ta hâm mộ không thôi.

Lại có Mộc Vãn Tình dâng lên một số chế phẩm lông cừu, cồn khử trùng và các vật phẩm mới lạ, Hoàng thượng vô cùng vui mừng.

Nhưng, ai cũng không biết Mộc Vãn Tình còn viết một phần mật thư.

Hoàng thượng xem xong, trầm mặc thật lâu, gọi Thái tử tới.

“Đây là thư của Mộc Vãn Tình, ngươi xem đi.”

Đây cũng là thao tác thông thường, Thái tử đã tập mãi thành thói quen, tiện tay cầm thư lên.

Lúc mới bắt đầu, hắn còn có chút thờ ơ, nhưng nhìn nhìn, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.

"Kế hoạc diễn biến hòa bình này...... đều do Mộc Vãn Tình viết? Nàng có quân sư sao?"

Hoàng thượng nửa nằm ở trên trường kỷ, tinh thần rất kém cỏi, "Có lẽ có, có lẽ không có, chuyện này không trọng yếu. Quan trọng là, kế hoạch này có thể thực hiện?"

Thái tử nhìn trên mặt bàn là quần áo lông cừu, mũ, khăn quàng cổ, vớ, còn có hai vại bột sữa dê, những thứ nhìn không bắt mắt này là một khâu quan trọng trong kế hoạch diễn biến hòa bình.

Bắc Sở Tây Vu bán lông dê sữa dê cho Đại Tề, trải qua một phen gia công, tiêu thụ khắp thiên hạ.

Lượng tiêu thụ lớn, nhu cầu đối với dê lại lớn, dân chăn nuôi tự nhiên sẽ tăng cường nuôi nhiều động thực vật kinh tế, ít nuôi chiến mã.

Mọi người đều có ăn có uống, cơm no áo ấm, còn nguyện ý đánh giặc sao? Người bình thường khẳng định không vui.

Còn quyền quý dã tâm bừng bừng , Mộc Vãn Tình có đối sách khác, dùng sản phẩm xa xỉ cuốn tiền của bọn họ đi.

Không có tiền, đánh cái rắm.

“Ta cảm thấy khả thi.”

Hàng năm chinh chiến không biết phải chết bao nhiêu người, quốc gia hao tài tốn của, so với mở mang bờ cõi, Thái tử khát vọng hòa bình nhất.

Hoàng thượng khẽ gật đầu, "Việc này ngươi phụ trách, cụ thể thì liên lạc với Huyện Chủ Thanh Bình.”

Thái tử cũng cố ý tiếp xúc nhiều với Mộc Vãn Tình, trải đường cho sau này, "Vâng."

Bình Luận (0)
Comment