Hoàng thượng cả người vô lực, mí mắt càng ngày càng nặng nề, "Tốt nhất cứ coi là thân muội muội, cho đủ thứ nàng muốn. Tuy nói lợi ích mới là vĩnh cửu, nhưng trong lợi ích lạnh như băng xen lẫn chút tình nghĩa ấm áp, không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Hắn như chiếc đèn đã sắp hết dầu, nhưng trong vay vẫn chỉ điểm Thái tử như cũ, vì Thái tử lót đường.
Trong lòng Thái tử đau đớn, "Nhi tử biết rồi, phụ hoàng, người nghỉ ngơi một lát đi.”
Mười tết, Hoàng thượng té xỉu trong cung yến, các triều thần mới biết Hoàng thượng bị bệnh nặng, trị lâu không khỏi, chỉ là đang chịu đựng.
Chúng thần tâm tư sinh động hẳn lên, nghĩ có thể sớm tranh thủ đầu tư hay không.
Thái tử là thái tử, người thừa kế danh chính ngôn thuận, đầu tư vào hắn không kiếm được bao nhiêu chỗ tốt, còn không bằng đầu tư vào các hoàng tử khác...
Các hoàng tử cũng nóng lòng muốn thử, suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng, còn không có chờ bọn họ động đậy, mùng một tết, Hoàng thượng ở trước giường bệnh truyền ngôi cho Thái tử.
Thái tử thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế, niên hiệu Khang Chính, sử xưng Khang Chính Đế.
Hắn cả đời cần chính yêu dân, chăm lo việc nước, trở thành vua trung hưng * của hoàng triều Đại Tề, lưu danh sử sách.
trung hưng
(*): Là danh từ dùng để chỉ việc khôi phục lại hình ảnh của một triều đại
Là danh từ dùng để chỉ việc khôi phục lại hình ảnh của một triều đại
Mà cùng xuất hiện với Khang Chính Đế, còn có một cái tên, Mộc Vãn Tình, ngôi sao lấp lánh nhất trong lịch sử mênh mông của hoàng triều Đại Tề, được vô số người thế hệ sau quỳ bái.
…
Lương Thành, gió lạnh điều hiêu.
Mộc Tử Ngang khoác áo choàng dày, giục ngựa chạy như bay, tay siết chặt dây cương, dừng lại trước một quán trà lâu.
Trong mắt hắn hiện lên một tia giãy dụa, sau đó xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào trong tiệm, đi thẳng lên phòng riêng trên lầu hai.
Bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, nữ tử mặc quần áo mỏng manh nghiêng người ngồi, phác họa thân hình hoàn mỹ.
Nghe được động tĩnh, nàng đột nhiệt quay đầu lại, lộ ra nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm, tay chân luống cuống nhảy dựng lên, "Tử Ngang ca ca, thời tiết lạnh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không đến."
Thần sắc Mộc Tử Ngang phức tạp nhìn nàng, xưng hô đều thay đổi, Tử Ngang ca ca? Thật kỳ lạ.
"Sao ngươi lại chạy ra đây? Bị quan sai bắt được sẽ phiền toái."
Trong mắt Triệu cô nương tràn đầy tình ý, ôn nhu như nước, "Ngươi sẽ bảo vệ ta, đúng không?"
Mộc Tử Ngang mím môi, tiện tay cởi áo choàng đặt trên ghế, ngồi xuống đối diện, "Có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt Triệu cô nương cứng đờ, dáng vẻ cô đơn mà lại bất lực, "Ngươi… Đã tra sao? Sống những ngày bị giam cầm như vậy, ta thật sự không chịu nổi, sắp điên rồi, tốt là xấu gì cũng nên đưa ra một lời thống khoái a."
Lần trước nàng lẻn ra ngoài không bị phát hiện, nhưng, kiểm soát càng chặt chẽ hơn.
Tuy nói dùng tiền là có thể đổi được vật tư sinh hoạt, nhưng mỗi ngày đều bị nhốt trong sân, đây còn là cuộc sống của con người sao?
Mấy ngày nay vẫn luôn bị chặn cửa, cũng không có một lời xác định, mỗi ngày nàng đều phỏng đoán tâm tư của Mộc Vãn Tình, thấp thỏm bất an, chịu nhiều dày vò, mỗi ngày trôi qua như năm.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí trong nhà ngày càng tệ hơn, mỗi người đều nóng nảy không thôi, tùy thời đều có thể sụ đổ.
Nàng rốt cuộc chịu không nổi, dứt khoát hành động, đánh cuộc một phen lớn.
Mộc Tử Ngang nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, một bầu rượu gạo, hai mâm rượu thức ăn, tiết kiệm tới đáng thương.
Lại nhìn quần áo mỏng manh trên người nàng, trong lòng không khỏi sinh lòng thương tiếc, cuộc sống của nàng thật sự không tốt a.
"Gần đây ra quá bận rộn, không có thời gian..."
Kỳ thật, hai huynh đệ bọn họ đến thành Cam Châu một chuyến, xử lý công việc cải tạo sau chiến tranh.
Phá hư chỉ cần trong nháy mắt, nhưng xây dựng lại thì phải mất nhiều thời gian.
Một nửa lương thảo lúc trước đều là phủ Đô Ty bỏ tiền ra mua từ bá tánh, một nửa là Mộc Vãn Tình cho nợ, lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Chiến tranh kết thúc, đối chiếu sổ sách, giúp kiểm kê số người thương vong.
Hai huynh đệ Mộc gia còn mang theo sứ mệnh phải xây dựng một xưởng bột sữa dê ở thành Cam Châu, các xưởng khác có thể xây dựng ở Lương Thành, nhưng sữa bột dễ hỏng, phải ở gần để dễ xử lý.