Dân chăn nuôi gia súc bị ảnh hưởng bởi chiến tranh nên tổn thất nặng nề, hiện tại có người muốn mua sữa dê sữa bò, lông dê lông cừu, đó chính là đại cứu tinh, tất nhiên phải chiêu đãi tiêu chuẩn cao.
Bọn họ không cần tiền, chỉ cần những nhu yếu như là trà muối đường.
Huynh đệ Mộc gia lấy ra đồ lông thú giữ ấm, người chăn nuôi vừa nhìn liền thích, nhao nhao dùng lông cừu không đáng giá để đổi lấy.
Năm cân lông đổi lấy một chiếc áo lông có họa tiết đẹp và ấm, quá đáng giá.
Đây cũng coi như đôi bên cùng có lợi, hai bên đều rất hài lòng.
Kinh nghiệm xây dựng xưởng của hai người rất phong phú, lại có nhạc phụ Mộc Tử Thành ra sức tương trợ, tất nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Không chỉ có bột sửa, mà còn có sữa chua, phô mai và các sản phẩm từ sữa khác, cần rất nhiều nhân lực.
Mà thành Cam Châu trải qua chiến hỏa tẩy lễ, nghèo không thể nghèo hơn, thứ không thiếu nhất chính là nhân thủ.
Ưu tiên chiêu thu bá tánh nghèo khổ cùng gia quân quân nhân, có thể nói là đưa than trong trời tuyết, ổn định lòng dân thành Cam Châu.
Vừa làm ăn với dân chăn nuôi ở quan ngoại, vừa trấn an bọn họ, nhất cử lưỡng tiện.
Đối với thành Cam Châu bách phế đãi hưng* mà nói, như tiêm một mũi tiêm kích thích, cả tòa thành trì tràn ngập hy vọng, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
bách phế đãi hưng*
(*): Trăm chuyện đồi bại đang chờ đợi sửa đổi.
(*): Trăm chuyện đồi bại đang chờ đợi sửa đổi.
Đương nhiên, các xưởng cũng không phải do Mộc gia độc quyền, còn kéo theo địa đầu xà Kỷ gia nhập cuộc.
Mộc Tử Thành còn ở lại thành Cam Châu, Mộc Tử Ngang trở về phục mệnh trước, mệt thì mệt thật, nhưng cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Kiếm tiền chỉ là chuyện thứ hai, chuyện có ý nghĩa nhất chính là giúp được rất nhiều người.
Hắn cũng nhìn thấy được vết thương do chiến tranh mang đến cho bá tánh, dùng phương thức thảm thiết nhất bày ra trước mặt hắn.
Khiến cho hắn có một cảm giác hoàn toàn mới về sinh mệnh.
Đồng thời, hắn lại càng nể phục muội muội mình hơn, nàng thực sự là một người dịu dàng lại mạnh mẽ.
Ôn nhu an ủi bá tánh, cho bọn họ thì bọn họ cần, giúp bọn họ giải quyết khốn cảnh, là một người mà bá tánh có thể dựa vào.
Nghèo thì lo cho thân mình, giàu thì lo cho thiên hạ, đây là một câu mà Mộc Vãn Tình treo ở văn phòng, người ra vào đều có thể nhìn thấy.
Không biết người khác có để trong lòng hay không, nhưng nàng thực sự làm được những lời này! Hắn tự hào khi có được một muội muội như vậy.
Một thanh âm ủy khuất khuất vang lên, "Ngươi là bận? Hay là không dám điều tra?"
Lời này khiến Mộc Tử Ngang có chút không thoải mái: "Thật không giả được, giả thì không thật được, ngươi không cần khẩn trương bất an như vậy. Muội muội ta là người công chính nghiêm minh, vì lợi ích đất nước và bá tánh, sẽ không đổ lỗi cho bất cứ ai."
Hắn lại khen muội muội một đợt, Triệu cô nương thật sự phiền não, cũng muốn đánh người, không đề cập Mộc Vãn Tình sẽ chết sao?
Nàng đè những suy nghĩ phức tạp xuống, hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga duyên dáng, dịu dàng hỏi, "Tử Ngang ca, ngươi còn muốn cưới ta sao?"
"Ta..." Mộc Tử Ngang chần chờ, mấy ngày nay hắn bận muốn chết, cũng không nhớ nổi nàng.
Nếu nói là tình cảm sâu đậm, vậy nhất định là nói dối, dù sao cũng chưa tiếp xúc nhiều lắm.
Hắn thương tiếc cuộc sống của nàng không dễ dàng, khâm phục nàng ở trong nghịch cảnh lại không bỏ cuộc, thái độ sống an bần lạc đạo *, nhưng, cũng có thể là do nhân thiết.
an bần lạc đạo
(*): Yên lòng với cảnh nghèo và vui vẻ làm những điều mà con người có bổn phận giữ và tuân theo
(*): Yên lòng với cảnh nghèo và vui vẻ làm những điều mà con người có bổn phận giữ và tuân theo
Muội muội từng nói, người sống một đời, tất cả đều dựa vào diễn xuất, rất nhiều người đều sống trong nhân thiết do mình tạo ra.
Trong lòng Triệu cô nương nóng nảy, nước mắt rơi xuống, "Ngươi có phải đã hối hận hay không? Ta không trách ngươi, ta có thể hiểu được, ta..."
Ngoài miệng nàng nói thông cảm, nhưng ánh mắt phiếm ướt, lệ quang ứa ra, có vẻ cực kỳ bất lực.
Mộc Tử Thành tâm không đành lòng, "Trong vòng năm ngày ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."