Mộc Vãn Tình thở ra một hơi thật dài, "Đa tạ Tống thúc, lần này may mắn có ngươi."
Tống thái y ở Lương Thành rất thoải mái, Mộc Vãn Tình tặng hắn một cửa hàng, có cái gì mới mẻ đều sẽ đưa tới đây, cực kỳ tôn trọng.
Trước đó, còn đem một phần bông gòn tiêu độc cùng cồn sát trùng để ở dược đường bán, kiếm được không ít tiền.
Hắn đương nhiên sẽ mong Mộc Vãn Tình tốt, nàng tốt, mọi người mới có thể tốt.
"Đừng lo lắng, nhị thiếu sẽ không có việc gì."
Hắn an ủi vài câu liền cáo lui, Mộc Vãn Tình ngồi bên cạnh giường bệnh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Để nhị ca rèn luyện, hắn lại đưa mình vào dược đường, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Phụ mẫu còn chưa biết, nàng nên nói, hay là không nói?
Hy vọng lần này nhị ca có thể rút được bài học.
Sai người đi tìm nơi nào có quả óc chó, mang tới cho nhị ca ăn, ăn cái gì bổ cái đó.
Đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, hơi nghiêng đầu nhìn về phía giường bệnh, lại phát hiện Mộc Tử Ngang tỉnh lại, vội vàng tiến lên, "Nhị ca, ngươi không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?"
Kỳ thật Mộc Tử Ngang đã sớm tỉnh, chỉ là không có mặt mũi giả bộ ngủ nữa.
"Ta có phải thực ngốc hay không? Biết rõ ngươi đã ra lệnh cấm, ta còn ôm một tia hy vọng đi gặp nàng ta."
Hắn ngu ngốc, ngu ngốc cực điểm.
Nói trắng ra, hắn không tin mình sẽ nhìn lầm.
"Rất ngốc." Mộc Vãn Tình đưa tay chọc chọc vào trán hắn, thần sắc Mộc Tử Ngang cực kỳ ảm đạm, hắn bị muội muội chán ghét sao? Cũng phải, hắn ngốc như vậy.
Ô ô, thật muốn khóc.
Mộc Vãn Tình liếc mắt một cái, khóe miệng giật giật, "Nhưng làm sao bây giờ, cho dù ngốc cũng là nhị ca ta yêu nhất nha."
Mộc Tử Ngang có chút sửng sốt, ánh mắt có thêm vài phần thần thái, "Rõ ràng ngươi yêu đại ca nhất, có chuyện gì người đầu tiên người nghĩ đến đều là hắn."
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Ta dựa dẫm đại ca nhất, nhưng yêu nhất nhị ca, không có vấn đề gì a."
Mộc Tử Ngang nhận được sự an ủi lớn, nhưng vẫn rất uể oải, "Thực xin lỗi, muội muội, làm cho ngươi mất mặt rồi."
Nếu không phải muội muội phái người bảo hộ hắn, sự trong sạch của hắn đã không giữ được... Ah ah, không thể nghĩ, sẽ điên mất.
"Mặt mũi của ta không dễ dàng mất như vậy." Mộc Vãn Tình trợn trắng mắt, "Ta nên cảm thấy may mắn lần này nàng ta chỉ hạ thôi tình dược, chứ không phải là độc dược kiến huyết phong hầu *."
kiến huyết phong hầu
(*): Một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.
(*): Một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.
Mộc Tử Ngang rùng mình một cái, sắc mặt càng trắng bệch. Có những nữ nhân chính là lão hổ, thật sợ hãi.
Một thuộc hạ tiến vào bẩm báo, "Huyện Chủ, bên phía trà lâu náo loạn."
Náo loạn? Mộc Vãn Tình cũng không để ý đến bên kia, vừa nghe nói nhị ca xảy ra chuyện liền chạy tới.
Con ngươi nàng đảo qua, "Nhị ca, đi xem thử sao?"
Mộc Tử Ngang hít sâu một hơi, "Đi!"
Hắn muốn tận mắt nhìn nữ nhân mà mình mù quáng nhìn trúng là loại gì, khắc sâu bài học này.
Chờ hai huynh muội Mộc Vãn Tình chạy đến, trà lâu đã được dọn dẹp sạch sẽ, quan sai canh giữ cổng lớn.
Có mấy nam tử đầu tóc lộn xộn, giống như mới trải qua một trận tàn phá.
Mộc Vãn Tình vừa đến, mọi người đều giật mình? Sao nàng lại đến đây? Không lẽ việc này biến to rồi ư?
Mọi người sôi nổi hướng nàng hành lễ, Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, nhìn về nữ tử nằm trên mặt đất. "Tìm đại phu đến xem chưa?"
Triệu cô nương y phục không chỉnh tề, rách rưới, trên trán máu tươi đầm đìa, hai mắt nhắm nghiền ngã xuống đất bất động.
Người phụ trách xử lí án kiện là thân tín của Mộc Vãn Tình, ngày xưa là quan sai phụ trách áp giải Mộc gia lưu đày, hiện giờ đi theo Tằng đại nhân tới Lương Thành, xem Mộc Vãn Tình như chủ.
Hắn được Mộc Vãn Tình đưa vào Đoạn Sự Ti, làm Phó Đoạn Sự, chức quan thất phẩm, phụ trách phương diện hình ngục.
Lục Phó Đoạn Sự cũng không có câu thúc, bước lên hai bước trả lời, "Đại phu còn chưa đến, lúc đó..."
Hắn đơn giản kể sơ qua chuyện đã xảy ra, Triệu cô nương đột nhiên nổi thứ tính lao vào mấy nam nhân bá vương ngạnh thượng cung, hết hôn rồi còn ôm, khiến cho mọi người vây xem náo loạn."