Mộc Tử Ngang giận tím mặt, "Ngươi là gì, dám so sánh với muội muội của ta?"
"Còn có, mọi thứ ngươi làm đều chỉ vì bản thân ngươi, vì muốn gả vào Mộc gia, vì quyền lực, vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn."
Nàng ta đối với hắn không có tí tình cảm, chỉ có lợi dụng.
Nàng ta là muốn dẫm lên tấm ván là hắn mà tiến vào Mộc gia, lấy danh nghĩa Mộc gia để tác oai tác quái.
"Không phải, ngươi hiểu lầm, ta..." Triệu cô nương rất buồn bực, "Ta chỉ muốn được như Huyện Chủ Thanh Bình."
Mộc Vãn Tình đều bị ghê tởm tới rồi, cảm ơn ngươi nha.
"Ngươi có nói qua, Mộc Vãn Tình có thể làm được, ngươi cũng có thể làm được, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi dựa vào đâu để mơ đẹp vậy? Dựa vào tư thái kệch cỡm của ngươi sao? Dựa vào ngươi chuốc thuốc người khác cùng với bản thân? Hay là dựa vào việc sau khi cha ngươi thành phạm quan?"
Giọng hắn đều đều, ngữ điệu cũng bình thường, nhưng so với khinh bỉ càng làm cho người ta xấu hổ hơn.
Triệu cô nương thẹn quá hóa giận, "Ngươi lúc trước cũng từng là tội phạm lưu đày, ai cao quý hơn ai?"
Mộc Tử Ngang cuối cùng cũng hiểu được ý nàng học hỏi thứ gì từ Mộc Vãn Tình, "Muội muội ta đã dẫn dắt cả gia tộc thoát khỏi tội trạng bằng chính sức lực của mình, giành được danh hiệu Huyện Chủ bằng chính năng lực của mình, dùng năng lực của mình giành được sự tôn trọng của mọi người, mỗi bước của nàng đều dựa vào chính mình."
"Mà ngươi thì sao? Muốn dựa vào nam nhân một bước trèo cao thì nên lấy gương soi lại chính mình là mặt hàng gì đi?"
Từ người hâm mộ biến thành người ghét ngươi, lực sát thương rất lớn.
"Còn muốn so với muội muội ta, ngươi xứng sao?"
Triệu cô nương tâm cũng đều lạnh, có thể thấy được Mộc Tử Ngang đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào.
Nàng có chút oán hận nhìn chằm chằm Mộc Tử Ngang, tên nam nhân chó má này, tại sao không thể ngoan ngoãn để cho nàng lợi dụng vậy? Tại sao muốn chạy trốn?
Nếu hắn không chạy, lúc này nàng đã có thể thành công.
"Ngươi mở miệng là cứ muội muội, không biết còn tưởng rằng... Ngô." Miệng nàng liền bị ngăn chặn.
Mộc Vãn Tình phất tay, Triệu cô nương lập tức bị kéo ra ngoài.
Mấy nam nhân nơm nớp lo sợ, sợ bị liên lụy, "Huyện Chủ, chúng ta cái gì cũng không biết."
"Đang êm đẹp như vậy sao tự nhiên lại tìm nhị ca?" Đây cũng là một điểm đáng ngờ.
Trong đó có một nam nhân không nghĩ ngợi liền nói, "Là tiểu nhị trong lúc vô tình nói Mộc nhị thiếu gia ở đây, chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu, không có ác ý."
Nói thẳng ra, chính là chủ nghĩa thực dụng.
Mộc Tử Ngang không nghĩ đến còn có chuyện này, "Tiểu nhị nào?"
Nam nhân chỉ ngón tau vào một tiểu nhị đang hoảng sợ, "Là hắn ta."
Tất cả ánh mắt đều nhìn qua, tiểu nhị hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Mộc Vãn Tình mím môi, "Kéo xuống đánh trước 30 đại bản, đánh tới khi hắn nói mới thôi."
Tiểu nhị liền quỳ xuống, "Đừng đánh ta, ta nói tưa nói liền. Là Triệu cô nương đã cho ta hai lượng bạc, yêu cầu ta nhắc đến Mộc nhị thiếu gia trước mặt khách."
Hắn ta chỉ tham tiền chứ không phải đồng lõa.
Thủ đoạn này không thông minh, nhưng lại vô liêm sỉ hơn bất cứ ai khác.
Một khi Triệu cô nương thành công, vì thanh danh, Mộc gia không thể không bóp mũi mà nhận nàng vào cửa.
Nếu thất bại, cả Triệu gia sẽ bị đưa vào mỏ quặng, đời này không hi vọng trở về, chỉ có thể xem mệnh.
Sau khi Mộc Tử Ngang bị đòn này, hắn đã rút ra được kinh nghiệm đau thương, sau khi xem xét lại nội tâm thì bình tĩnh lại rất nhiều, như thể hắn đã trưởng thành hơn chỉ sau một đêm.
Mộc nhị gia phu thê nhìn kỳ quái, nhưng cũng không hỏi được bất cứ gì, vậy nên họ chạy đến hỏi Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình mở to một đôi vô tội, giả ngu giả ngơ, hỏi một câu đã hết ba câu không biết, khiến phụ mẫu đều tức giấn.
Hài tử lớn rồi, không quản nổi.
Vào ngày này, thuộc hạ báo cáo, "Huyện Chủ, có mấy thương nhân người Hồ muốn gặp người, nói đã gặp ngài tại thành Cam Châu vào năm ngoái."
Mộ Vãn Tình nhướng mày, "Cho bọn họ vào đi."
Lúc này nàng cũng không biết, lần này thương nhân người Hồ lại cho nàng một bất ngờ lớn.