Thương nhân người Hồ ngồi trong đại sảnh ấm áp, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đây là lần đầu tiên bọn họ may mắn được tiến vào chỗ như vậy, mà cô nương mười phần nhuệ khí ngày xưa đã trở thành người cầm quyền phủ Đô Ty.
Quả thực không dám tin.
Gian phòng chứa địa long, ấm áp như xuân, đồ dùng trong nhà được làm bằng gỗ hoa lê, sắp xếp một cách chỉnh tề, trên bàn trà bày đầy các loại đồ ăn tinh xảo, đầy đủ sắc vị.
Có bánh ngọt mềm mại, bánh mì thơm ngào ngạt, cũng có bánh hoa sen xốp giòn, bánh củ mài và các loại điểm tâm khác.
Thương nhân người Hồ nhịn không được cầm lên nếm thử, không thể không nói, điểm tâm ở phủ Đô Ty ăn vào đúng là rất ăn ngon.
Tiếng bước chân ở bên ngoài vang lên, thương nhân người Hồ nhanh nhẹn đem điểm tâm thả lại vào mâm, lấy tay lau khóe miệng.
"Gặp qua Thanh Bình Huyện Chủ."
"Ngồi đi." Mộc Vãn Tình trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị, khí thế mười phần, khiến cho thương nhân người Hồ ngồi ở đối diện nhịn không được khẩn trương lên.
Nàng tựa hồ cũng phát hiện ra bọn họ đang khẩn trương, thái độ ôn hòa cùng hai người hàn huyên vài câu.
Thương nhân người Hồ thấy nàng ý cười yến yến, thân thiết lại hào phóng, cảm xúc không có căng thẳng như vậy, dần dần trầm tĩnh lại.
Mộc Vãn Tình uống một ngụm trà, nhất thời chuyển sang chủ đề khác, "Không biết các ngươi mang đến đồ tốt gì?"
Lúc ấy nàng bảo bọn hắn vơ vét nhiều đồ vật mới lạ một chút, có cái gì đều đưa tới cho nàng.
Thương nhân người Hồ mang theo bốn cái túi lớn tới, còn viết số hiệu bên trên mỗi chiếc túi.
Hắn cầm một cái túi có số hiệu là một, lấy ra mấy cái hộp, bên trong là từng cái túi vải, bảo quản rất kỹ.
"Ngài nói ngài muốn hạt giống các loại trái cây rau quả, chúng ta cũng không rõ những thứ này là hạt giống gì, đều mua mỗi thứ một chút."
Được rồi, Mộc Vãn Tình nhìn hồi lâu cũng không nhận ra được, coi như là mở hộp mù đi, mở ra cái gì thì lấy cái đấy.
Cái túi có số hiệu số hai là một đống thư tịch ngoại văn, thương nhân người Hồ ân cần cười nói, "Ngài nói từng qua, muốn du ký nước ngoài cùng với thư tịch về phương diện khoa học kỹ thuật, ta vơ vét được không ít."
Mộc Vãn Tình tùy ý mở ra, là thiên văn, vật lý, toán học, hóa học, địa lý, thư tịch về cách phương diện khác nhau.
Nhiều nhất là phương diện toán học, "Hình học nguyên bản" "Đồng Văn toán chỉ" "Đại số". Mấy bản này đều là tài liệu giảng dạy của các trường học ở châu Âu.
Trong lúc nàng đang chăm chú nhìn những cuốn thư tịch thì thương nhân người Hồ lại ngơ ngác nhìn nàng, "Ngài có thể xem hiểu sao?"
Mộc Vãn Tình để sách trong tay qua một bên, "Ta không hiểu, nhưng có người hiểu, những cuốn sách này ta rất thích, vất vả cho các ngươi rồi."
Thương nhân người Hồ không dám hỏi nhiều, "Ngài thích là tốt rồi."
Thương nhân người Hồ lại mở ra hai túi còn lại ra, bên trong có từng cái cái túi nhỏ, "Đây đều là hạt giống lương thực ta vơ vét được từ khắp nơi, hạt giống ở mỗi địa phương đều không giống nhau."
Mỗi lần bọn họ đi qua một địa phương nào đó đều sẽ theo bản năng mua vài thứ.
Hắn cố ý xách một cái túi nhỏ ra, rút dây buộc, từng hạt giống ánh vàng rực rỡ lộ ra bên ngoài.
"Thứ này là hạt gạo trân châu, mềm dẻo ngọt, ăn rất ngon."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, hạt gạo trân châu gì chứ? Thứ này chẳng phải chính là bắp ngô sao?
Bắp ngô ưa sáng không thích bóng râm, thích hợp trồng tại Tây Lương. Quan trọng nhất chính là, sản lượng cực kỳ cao!
Ở thời hiện đại, mỗi một mẫu đất có thể đạt được sản lượng một nghìn cân, điều này sẽ có ý nghĩa gì? Chính là sẽ có thêm nhiều người có thể ăn no rồi.
Cũng không biết hiện tại trồng thì trên mỗi mẫu đất sẽ thu hoạch được bao nhiêu sản lương, chỉ là, cho dù chỉ được bằng một nửa, cũng rất tốt rồi.
Bắp ngô có thể dùng làm món chính, cũng có thể xay thành bột làm điểm tâm, sản xuất bột bắp, mì sợi, còn có thể gia công thành cồn.
Đúng rồi, rơm rạ từ thân cây ngô có thể ủ chua chế thành thức ăn cho động vật, cho chiến mã ăn, cũng có thể phát triển ngành chăn nuôi.